Chương trước
Chương sau
“Lên trời cũng không được, xuống địa ngục cũng không xong đâu!”

Thanh niên áo đen đã đứng vững lại, giọng nói lạnh lùng không cảm xúc của hắn ta từ trên trời vọng xuống.

Chủ yếu là sự tức giận, đường đường là cao thủ cấp Huyền Dương, có từng chịu thua thiệt trước cấp Chân Linh kiểu này bao giờ đâu?

Rơi xuống cùng hắn ta còn có mưa kiếm vô tình.

Lần này, hắn ta không còn nương tay, những luồng kiếm khí sắc lạnh vô cùng, hàng loạt cây lớn bị chém gãy, dường như các những tảng đá lớn cũng biến thành đậu phụ, nhẹ nhàng bị chém đứt.

Ù!

Triệu Bân nghiến răng, cố gắng điều khiển kiếm để phòng thủ.

Triệu Bân đã đánh giá thấp thanh niên áo đen, chân nguyên của hắn ta dồi dào hơn bình thường, cũng tinh túy hơn bình thường. Nhìn kiếm khí thì có thể đoán ra đó là bí thuật để quần công, nhưng tùy tiện chọn ra một tia thôi cũng đủ để cảm nhận sự bá đạo của nó. Với trạng thái hiện giờ của hắn, nếu trúng một kiếm mà không bị chém chém tươi thì mới là chuyện lạ.

Vậy cũng còn đỡ!

Thứ mà hắn sợ là mắt phải của đối phương.

Nếu như nó hồi phục thị lực, thi triển bí thuật kì dị thì hắn sẽ bị thiêu thành than thật sự.

Đều là Thiên Nhãn mà sao lại có sự khác biệt lớn đến thế?

Nguyệt Thần chỉ dạy hắn cách tu luyện Thiên Nhãn nhưng lại chưa hướng dẫn hắn làm sao để dùng tấn công bằng Thiên Nhãn.

Hắn nắm rất rõ cách tạo huyễn thuật bằng Thiên Nhãn nhưng cũng phải ở trong cự li gần, chỉ nói đến phạm vi thôi thì đó đã là một điểm yếu rồi.

Soạt!

Hắn không dám dừng lại, nhanh chóng uống linh dịch, nuốt dược hoàn rồi liều mạng chạy trốn. Không phải hắn sợ thanh niên áo đen mà là tình trạng lúc này thật sự không ổn. Nếu như hắn biết trước rằng có người vào địa cung thì đã không đứng nói chuyện ở đó rồi.

Tâm trạng của hắn cũng giống như tâm trạng của lão già râu chữ bát và Vương Trác.

Hạ được lão già mặc mãng bào thì nên nhanh chóng rời khỏi đó đi, mẹ kiếp, còn lo tán phét nữa!

“Ta đã nói là ngươi không thoát được đâu!”

Thanh niên áo đen hừ một tiếng lạnh lùng, đáp xuống đất và cũng rơi vào trong cánh rừng. Hắn ta dán bùa tốc hành vào thì chẳng khác nào một cái bóng đen, bám riết lấy Triệu Bân không tha, hiếm khi gặp được một Chân Linh thú vị thế này, sao hắn ta có thể bỏ qua được!

Quạc!

Huyết Ưng không đáp xuống mà bay lòng vòng trên không.

Nó cũng đuổi theo, giám sát chặt chẽ Triệu Bân, để tránh mất dấu hắn.

Ầm! Đùng! ầm!

Tiếng nổ không ngừng vang lên trong khu rừng dưới ánh trăng, nó khiến chim chóc khiếp sợ bay tán loạn.

Là mìn mà Triệu Bân gài trong khi bỏ chạy.

Tất cả số mìn đó đều là bùa nổ, cứ đi một đoạn thì hắn lại rải bốn năm lá, thanh niên áo đen bị nổ tới mức tơi tả. Hắn ta đúng là cao cấp Huyền Dương nhưng vẫn chưa tu luyện được đến mức tránh được bùa nổ.

“Đợi ta bắt được ngươi thì nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

Thanh niên áo đen nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Hắn ta vừa dứt lời thì lại nghe thấy tiếng nổ. Đúng là số hưởng, hắn ta đã đạp lên một lá bùa nổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.