Chương trước
Chương sau
Hắn ta đã đi rất lâu mà vẫn không thể thoát ra, bởi vì hắn không tìm ra người.

Keng!

Tiếng phi đao được phóng tới đột ngột vang lên, phóng tới từ phía sau lưng của hắn ta, bên trên còn treo thêm một lá bùa lôi quang.

Tất nhiên phi đao là do Triệu Bân phóng ra, khó khăn lắm mới gặp một con cừu đi lạc đàn, hắn nhất định phải xử lý gọn.

"Kẻ nào?"

Người của tộc xác chết quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy một tia sáng vàng chói mắt, tầm nhìn của hắn ta vốn đã mờ mờ, bây giờ lại bị ánh sáng bất chợt làm cho chói mắt, khiến cho tầm nhìn trở nên đen kịt, trước mắt của hắn ta chính là Triệu Bân đang lao tới, khí huyền hoàng của Triệu Bân bộc phát như một ngọn giáo xuyên thẳng qua lồng ngực của người tộc xác chết.

Á!

Người tộc xác chết kêu lên thảm thiết, lui từng bước về phía sau.

Trong bóng tối, có một đôi bàn tay nóng ấm nắm lấy hắn ta kéo lại, sau đó, hắn ta lại cảm giác được hai chân đang đứng trên mặt đất của mình bị nhấc lên, rồi ngay sau đó cả thân thể của hắn ta lại bị đập xuống nền đá cứng. Nơi đây chỗ nào cũng rất cứng, không thể độn thổ cũng không thể xuyên tường, hắn ta cứ như vậy bị Triệu Bân đập liên tục xuống mặt đất, thân thể biến dạng, xương cốt nứt gãy, tiếng xương gãy nghe còn rõ ràng hơn cả tiếng la hét. Một gã có cảnh giới Huyền Dương vậy là đã hoàn toàn tàn phế.

"Lên đường thong thả".

Triệu Bân không nhiều lời, cuối cùng đã đâm xuyên một kiếm qua cổ họng của hắn ta.

Nhân tiện, hắn còn lấy đi hết đồ đạc kẻ đó và hủy xác, rồi mới xoay người bước vào một chỗ rẽ.

Không lâu sau, lại có thêm người tộc xác chết kéo tới.

Bọn chúng tới muộn nên cũng không phát hiện được điều gì, chỉ cảm thấy trong làn gió âm hàn còn có mùi máu nồng đậm.

"Tìm, tiếp tục tìm", lão già áo bạc quát lớn.

Mấy cường giả của tộc xác chết cũng rất tức giận, mỗi tên đều tự chia ra tìm tới một chỗ rẽ, tiếp tục đuổi giết.

"Cửa sống, cửa sống hay lắm".

Triệu Bân rẽ trái rẽ phải liên tục, không biết mình sẽ đi tới đâu, cũng không biết lối ra nào là lối ra.

Đây là một mê cung, chỉ cần đi chệch qua một chỗ rẽ là không thể thoát được, nếu như lão đạo áo liệm còn ở đây thì tốt rồi, lão ta đào mộ quanh năm, lão ta còn thông thuộc đường đi dưới mộ hơn cả đường đi trên ánh sáng.

Nghĩ đến lão đạo áo liệm, hắn cũng không ôm hy vọng gì, Thi Quỷ đóng cửa đánh chó, đội hình ba chọi một, lão đạo áo liệm chắc chắn không sống nổi, nếu đã bị Thi Quỷ lấy được thi thể, nói không chừng còn có thể bị luyện thành con rối xác chết, người ta vẫn hay nói đi đêm thì có ngày gặp ma, lão đạo áo liệm trộm mộ cả đời, cả đời đột nhập vào biết bao nhiêu lăng mộ, đây cũng coi như là nhân quả của lão ta, về phần âm đức, tới âm tào địa phủ rồi vẫn sẽ có người tính sổ với lão ta.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.