Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, đối với Triệu Bân mà nói, những cơn đau này chỉ là chuyện nhỏ, so với việc luyện thể bằng Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thì điều này chẳng là gì cả.

"Tên nhóc, ngươi được lắm, ngươi làm cho lão phu rất bất ngờ đó".

Lão già răng vàng tặc lưỡi, đến tận lúc này cũng không nghe Triệu Bân kêu đau một tiếng.

Hán tử, đúng là đại hán tử.

Giờ phút này lão già răng vàng cũng có chút tiếc nuối, có bao nhiêu đan dẫn vậy mà lão ta lại bắt trúng Triệu Bân, một tên hậu bối xuất chúng như vậy, làm đan dẫn thật sự quá đáng tiếc, nếu có thể nhận hắn làm đồ nhi rồi ra sức bồi dưỡng, hắn chắn chắn sẽ một bước lên trời.

Đáng tiếc, luyện đan đã gần đến bước cuối cùng, có hối hận cũng đã muộn.

Răng rắc! Răng rắc!

Thanh âm xương cốt va chạm vang lên lanh lảnh trong lò, thân thể của Triệu Bân bị nung đến quắt queo nhưng lại tìm được cơ duyên lớn, khí lực của hắn đã biến thành một tầng màu xám bao phủ lấy thân thể đã được đào thải ra hết tạp chết bẩn thỉu. Đống tạp chất này hắn không thể nào đào thải ra được nhanh như vậy vì cần phải có ngoại lực bên ngoài tác động vào, mà lúc này đây ngoại lực của hắn chính là ngọn lửa của lão già răng vàng kia.

Nhưng điều đáng mừng hơn còn chưa phải là chuyện này, mà chính là nội thương của Triệu Bân.

Sau khi được tôi luyện, nội thương của hắn đã dần được chữa lành.

Hoặc cũng có thể là do lão già răng vàng này cố ý, lão ta đã nhìn ra nội thương của Triệu Bân cho nên mới bắt hắn làm đan dẫn.

Đêm lại lặng lẽ buông xuống.

Lão già răng vàng sắc mặt tái nhợt, thở phì phò, khí lực tiêu hao quá nhiều, hốc mắt hơi trũng xuống, đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc nghiêm trọng.

Trái lại, Triệu Bân đã dung nạp vào người rất nhiều tinh hoa, lại bị nung khô, mặc dù đau đớn thấu xương nhưng cũng sảng khoái đến thấu xương, nếu như lúc này được thả ra thì đúng là hắn đã gặp may lớn rồi.

"Có muốn nói lời cuối cùng gì không?"

Lão già răng vàng thản nhiên nói, nụ cười cũng giảm đi, gương mặt trông dữ tợn hơn rất nhiều.

Cảnh tượng tiếp theo sẽ rất đẫm máu, một người sống to lớn sẽ bị lão ta luyện thành một viên đan dược.

"Không có".

Ánh mắt của Triệu Bân tĩnh lặng như nước.

Nhưng trong giọng nói của hắn lại ẩn chứa uy lực, bầu trời đêm đầy sao bỗng nhiên nổi lên thiên lôi, ai nhìn cũng sẽ nghĩ rằng trời sắp mưa rồi, sẽ vội vàng chạy về nhà thu dọn quần áo ngoài sào phơi.

"Ta đã xem qua thiên tượng, đáng ra hôm nay không có mưa mà!"

Lão già răng vàng nhướng mắt lẩm bẩm.

Triệu Bân cũng có thể xem thiên tượng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn vì hắn đã chăm chú quan sát một ngày một đêm rồi.

Mặt dù có thiên lôi, nhưng sẽ không có mưa.

Nhưng không quan trọng trời có mưa hay không, có thiên lôi là tốt rồi.

Muốn phá tử cục, thì đây chính là điểm mấu chốt.

Triệu Bân đã âm thầm vận hành Thái Sơ Thiên Lôi quyết, tâm pháp vô cùng ổn định, lôi điện trên bầu trời không ngừng gầm thét rồi đánh xuống, khiến cho luyện đan sư tà ác chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên lôi đánh thẳng xuống chỗ của lão ta, lôi oai mạnh mẽ khủng khiếp.

"Chết tiệt".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.