Chương trước
Chương sau
"Tên nhóc này thật đào hoa quá", Tiểu Hắc mập cảm thán, gãi gãi đầu nói: "Ta đẹp trai thế này mà không có ai thích".

"Trông ngươi đen quá".

"Rộn chuyện!"

Ngưu Oanh bĩu môi một trận, rồi lầm lì bỏ đi.

Trong phòng.

Triệu Bân đã ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải nhưng không dám nhìn thẳng Phượng Vũ, bởi vì hắn có Thiên Nhãn! Có những thứ không nên thấy nhưng hắn sẽ nhìn thấy nếu nhìn thẳng vào cô ta, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ rồi.

"Trước hết xin chúc mừng mẹ của ngươi đã sống lại", Phượng Vũ cười nói, còn lấy ra một hộp ngọc nhỏ: "Chút lòng thành tặng cho bá mẫu".

"Thật là ngại quá".

Triệu Bân nói xong thì tay cũng rất tự giác thu lấy hộp ngọc, bên trong là một viên linh châu, theo như hắn thấy thì đây nhất định là thúy ngọc châu, có tác dụng an thần dưỡng lực, cực kỳ quý giá.

"Cô muốn cứu ai?"

Triệu Bân hà hơi vào viên linh châu, còn không quên dùng ống tay áo xoa xoa, linh châu này cũng không tặng không, nhận quà của người thì phải giúp người làm việc, đạo lý này hắn vẫn có thể hiểu.

“Đại ca của ta”, Phượng Vũ vội vàng nói: "Huynh ấy bị giam giữ ở khổ ngục".

"Lại đây, cầm linh châu đi đi, không tiễn".

Triệu Bân lại đặt linh châu vào trong hộp ngọc, sau đó nhét lại vào tay Phượng Vũ.

Hắn đã từng nghe nói về khổ ngục, nghe tên là đã biết nó không phải nơi tốt đẹp gì, nói là nơi đại hung cũng còn chưa đủ để miêu tả về nó. Ngục thì đương nhiên là nơi giam giữ phạm nhân, nhưng khổ ngục lại là nơi giam giữ trọng phạm, từ khi triều Long Đại Hạ kiến quốc, bất cứ ai bị giam vào khổ ngục đều không có cơ hội sống sót trở ra.

Nơi đó cao thủ nhiều như mây, làm gì có ai dám tới cướp ngục.

Trong chuyện này đã từng có một ví dụ tàn khốc. Ngày xưa có một gia tộc đại náo khổ ngục, trong gia tộc đó có không ít cường giả, có cả cảnh giới Địa Tạng, nhưng toàn tộc đều bị tiêu diệt.

Một ví dụ này cũng đã đủ đẫm máu rồi.

Không có ai bình thường mà lại đi gây chuyện trong khổ ngục cả.

Đầu óc của hắn vẫn còn hoàn toàn bình thường, tất nhiên sẽ không chạy tới nơi đó tìm kích thích.

"Không cần ngươi chiến đấu, chỉ cần ngươi để lộ ra chút khí thế cảnh giới Thiên Võ là được rồi".

Phượng Vũ nói, hạ thấp tư thế xuống hết mức có thể, giọng điệu khẩn cầu.

"Cảnh giới Huyền Dương như cô còn có thể nhận ra thân phận của ta, vậy thì ai có thể cam đoan cao thủ bên trong khổ ngục sẽ không nhận ra chứ?", Triệu Bân quát một tiếng, rồi lại chậm rãi nói: "Cô nghĩ đi, nếu như ở đó ta bị phát hiện ra thân phận thật sự, thì ta chắc chắn sẽ phải xuống Quỷ Môn Quan báo danh".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.