Chương trước
Chương sau
Lúc ra tới cổng, cả hai người đều không thể bước đi vững vàng được, suýt chút nữa là đã ngã, rõ ràng là bọn họ chỉ đi vào một tiểu viện, nhưng lại có cảm giác như mình mới vừa dạo qua địa ngục một lượt vậy, đều bị dọa đến mơ mơ hồ hồ. Vị kia là cảnh giới Thiên Võ thứ thiệt, muốn tiêu diệt bọn họ thì chỉ cần một bạt tai quạt xuống.

"Tú Nhi, có phải ta nói chuyện càng lúc càng thông minh hay không?"

Triệu Bân vừa nói vừa vuốt tóc lên, nét mặt vô cùng tự mãn.

Nguyệt Thần không đáp, chỉ liếc hắn một cái.

Cái tên nhóc này, lá gan càng ngày càng lớn rồi, ở địa bàn của người ta mà cũng dám làm như vậy.

"Trong hiểm nguy tìm được một con đường làm giàu".

"Giờ chỉ cần ngồi chờ thu bảo bối thôi".

Triệu Bân lại tiếp tục vẽ bùa, không ngừng cười ha hả.

Đi ra ngoài một chuyến lại ngẫu nhiên bắt được một lão thành chủ lắm tiền, hắn chắc chắn phải bẫy lão ta rồi!

Chỉ cần bẫy được Hán Diễm một lần, thì tiết kiệm cho hắn phải phấn đấu hơn mấy năm ấy chứ?

"Cảnh giới Thiên Võ, ở đâu ra cảnh giới Thiên Võ vậy?"

Trên đường quay về, sắc mặt của Hán Diễm vẫn ảm đạm như cũ, triều Long Đại Hạ cũng chỉ có vài người đạt tới cảnh giới Thiên Võ, sao lại đúng lúc để cho lão ta đụng phải một người chứ?

"Vừa bước vào đã hỏi tội thành chủ, người đó là một người thuộc hoàng tộc có cảnh giới Thiên Võ sao?"

Quản gia của thành chủ trầm ngâm, dò xét nhìn về phía Hán Diễm.

"Có thể".

Hán Diễm hít sâu một hơi.

Suy đoán này rất đáng tin.

Lão ta không chỉ là thành chủ thành Thương Lang mà còn là bề tôi của triều Long Đại Hạ, vị tiền bối đó nếu như thật sự là người của hoàng tộc, thì tám chín phần là đang cải trang vi hành, bất kể là vị đó đại diện cho hoàng thượng hay đại diện cho hoàng tộc, trước mắt có bề tôi phạm tội, ra tay áp chế cũng là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa, người có địa vị như vậy thì cho dù muốn tiêu diệt lão ta cũng không cần phải xin phép hoàng đế trước.

Cũng còn may, vị tiền bối đó tuy có tính tình cổ quái, nhưng cũng không phải là quá mức cứng nhắc.

Tiền bối bảo lão ta nộp lên tội trạng, đó chính là dấu hiệu tốt nhất để chứng minh, tiền bối đơn giản chỉ muốn nhìn thử xem lão ta có hiểu chuyện hay không, có biết cách làm đẹp lòng tiền bối hay không, nếu như có thể làm đẹp lòng tiền bối thì mọi chuyện xem như ổn thỏa.

"Đại Hạ Hồng Uyên?"

Quản gia lại nhìn Hán Diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.