Chương trước
Chương sau
Phía cuối cầu thang đá là một cánh cổng đá vừa dày vừa nặng.

Triệu Bân yên lặng dừng chân, gõ nhẹ vào cánh cổng đá, dường như nó không được làm nên từ vật liệu đá thông thường, vừa dày vừa nặng, thuật xuyên tường của hắn chắc chắn không thể sử dụng được ở đây, rõ ràng cánh cổng này được tạo ra để chống lại thuật xuyên tường.

Bên cạnh cánh cổng đá còn có 9 ngăn đá bị ẩn vào trong.

Mấy ngăn đá này trông rất đặc biệt, trên mỗi ngăn đá đều có đặt một ngọn đèn đá, và tất cả chúng đều đang cháy sáng.

Xem ra đây chính là cơ quan mở cổng.

Chỉ có điều, cơ quan này cũng không thể tùy tiện động vào, chỉ cần tính sai một bước đều có thể động chạm tới những cơ quan khác, nếu không chú ý thì bản thân chết thế nào cũng không biết.

"Ngọn đèn thứ ba, xoay hai vòng qua phải. Ngọn đèn thứ bảy, xoay ba vòng qua trái..."

Nguyệt Thần chậm rãi nói, cô nương này đặc biệt yêu thích nghề ăn trộm, cũng có chút nghiên cứu về cơ quan trong nhà các gia tộc lớn, cộng với pháp nhãn của thần linh, không có cơ quan nào có thể qua mắt được.

Triệu Bân làm theo, thầm tặc lưỡi không ngừng.

Mỗi một ngọn đèn đá đều được định sẵn số vòng xoay, cơ quan này tuy không quá phức tạp, nhưng trước giờ cũng chưa có ai vào được dù biết rằng bên trong có bảo bối, thật may vì hắn có Nguyệt Thần bên cạnh chỉ dẫn.

Ông!

Khi xoay xong ngọn đèn đá thứ chín, cánh cổng vừa dày vừa nặng đã mở ra.

Không hề có ánh sáng bắn ra bốn phía như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn mở to mắt nhìn, không gian bên trong không lớn, chu vi chỉ khoảng hai mươi trượng, không thấy vàng bạc châu báu, chỉ thấy có rất nhiều sách cổ, còn có không ít khế đất, trừ những thứ này ra thì còn có một tấm bản đồ cực kỳ to lớn, bên ngoài chắc chắc không có loại bản đồ nào như thế này.

Bên trong tất nhiên còn có món bảo bối mà hắn muốn tìm: ngọc Viêm Linh.

Lão đạo râu trắng ở thành Vong Cổ thực sự không lừa gạt hắn, bên trong Linh Lung các quả thật có một khối ngọc Viêm Linh to bằng miếng dưa hấu đang nằm yên trên giá, toàn thân đỏ thẫm, bên trong nơi này cũng chỉ có nó là chói mắt nhất, giá trị chắc chắn không ít hơn mấy chục vạn lượng.

"Cứ như vậy mà lấy đi của người ta, hình như không tốt lắm!"

Triệu Bân ôm khối ngọc Viêm Linh lên, nhỏ giọng thì thầm một câu.

Nguyệt Thần liếc hắn một cái.

Vậy chuyện ngươi xông vào đây là tốt chắc?

"Cảm ơn tiền bối về món quà".

Triệu thiếu gia nói ra một câu chẳng liên quan gì, sau đó lấy đi khối ngọc Viêm Linh, rồi hắn lại còn nhìn ngó xung quanh, xoa xoa tay nhìn vào mấy món bảo bối khác.

Nhìn một chút, tay của hắn liền bắt đầu trở nên không đứng đắn.

Khế đất, bản đồ, sách cổ,... bất cứ thứ gì có thể cho vào túi càn khôn thì hắn đều lấy sạch, không chừa lại chút gì.

Sau khi quét sạch không còn một mống, hắn mới khệnh khạng rời đi.

Sau khi lẻn ra khỏi Linh Lung các, hắn tìm một nơi vắng vẻ sử dụng thuật thông linh.

Quác! Quác!

Suỵt!

Triệu Bân ra dấu một cái, bảo Đại Bằng nhỏ giọng một chút.

Quác!

Đại Bằng rất hiểu chuyện, nhanh chóng mang theo Triệu Bân sải cánh bay lên cao, bay thẳng ra ngoài thành.

Chuyến đi này thật không uổng công.

Hắn cười ha hả, nhắc tới cũng phải cảm ơn Nguyệt Thần, mặc dù cô ta hại hắn trêu đùa nữ tiền bối, bị đánh một trận, nhưng có thể có được khối ngọc Viêm Linh này miễn phí, cũng đã giúp hắn tiết kiệm được không ít bạc.

Muốn cảm ơn, thì còn phải cảm ơn người thần bí kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.