Chương trước
Chương sau

Có một thể Thiên Linh nổi tiếng bốn phương, có thiếu gia nhà họ Triệu cũng vang danh thiên hạ, thậm chí còn vượt qua tên tuổi của thể Thiên Linh. Nhưng so với chuyện này thì ân oán của hai người họ mới là thứ khiến người ta truyền tai nhau nhiều nhất.

Nếu có thể trở về như lúc ban đầu thì cũng là chuyện tốt.

Nhắc đến Triệu Bân, hắn không quay về cửa hàng binh khí mà đến chợ đen.

Lâu lắm rồi không đi, hắn phải kiếm ít bảo bối mới được.

Chẳng hạn như là lửa.

Chẳng hạn như là ngọc Viêm Linh.

Mọi người trên phố không ngừng bàn tán, hắn đều nghe rất rõ, đương nhiên tiếng xuýt xoa và chậc lưỡi không hề ít, nhưng nhiều hơn cả là những lời đồn đoán về hung thủ. Rất nhiều người bất giác liên tưởng đến hắn, vì trước đó Vong Nguyệt Lâu đã bị nổ tung, dù là ai thì cũng đều cho rằng chuyện này là do cùng một người làm ra, họ nghi ngờ Triệu Bân hắn thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Ừ, rất bình thường!

Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đó là Triệu Bân, vậy thì không bình thường nữa rồi.

Suy luận ngược lại là hiểu thôi.

Rõ ràng biết sẽ bị người đời đoán ra mà còn đi cho nổ cửa hàng thuốc. Hung thủ đâu có ngốc đến thế, vì vậy mới nói thật thật giả giả, không có tang chứng vật chứng nên ai thích nghĩ gì thì nghĩ thôi.

Cứ đợi đấy, thành chủ sẽ tìm hắn nói chuyện.

Nói chính xác hơn là dưới áp lực của Vương gia, Dương Hùng sẽ mời hắn đến uống trà.

Lúc đấy, nhất định nhà họ Vương cũng sẽ có mặt, dù sao thì chuyện này cũng có ảnh hưởng không tốt, nếu bên trên biết được thì sẽ tìm thành chủ khiển trách: Ngươi giữ gìn trị an kiểu gì mà dăm ba ngày lại có người làm nổ lầu, truyền ra ngoài thì người ta sẽ mắng chết mất!

Chớp mắt đã đến chợ đen.

Nơi tốt xấu lẫn lộn này đúng thật là một nơi rất hay, những bảo bối không dám bán ở ngoài đều đem đến đây để phi tan, vào chợ đen rồi thì thành chủ cũng không điều tra ra được.

“Có ngọc Viêm Linh không?”

Triệu Bân vừa đi vừa hỏi, không bỏ sót một sạp hàng nào.

Hắn đã từng hỏi Nguyệt Thần.

Tiếc là Tú Nhi không để ý đến hắn, bảo hắn từ từ tìm đi.

Hết cách rồi, vậy thì tự tìm thôi.

Có vẻ như hôm nay không hợp vía, vận may không tốt nên hắn tìm từ sáng sớm đến lúc chập tối mà vẫn không thấy ngọc Viêm Linh đâu, hỏi thăm rồi mà cũng không biết ai có thứ đó.

Hắn chưa tìm được ngọc Viêm Linh nhưng lại mua được rất nhiều bảo bối.

Phần lớn là vật liệu sắt loại tốt, còn có dược liệu mới gặp trên thị trường. Mặc dù giá đắt nhưng hắn không tiếc vì tất cả đều được chuẩn bị cho việc luyện đan, hắn đang thu thập cho đủ vật liệu trước.

Vì vậy, hắn lượn một vòng thì đã tiêu hết mấy chục vạn.

Màn đêm đã buông xuống, hắn vẫn còn đang tìm kiếm.

Trong quãng thời gian đó, hắn nhiều lần nhìn Nguyệt Thần, hi vọng cô ta có thể bật mí đôi chút.

Nhưng Nguyệt Thần ngủ rất thoải mái, không hề định tỉnh giấc.

Mặt Triệu Bân tối sầm, tiết kiệm thời gian, tiết kiệm thời gian, hiểu không hả? Nói cho ta biết sớm thì có thể tìm chỗ tu luyện, cứ ậm ờ thế này thì tức chết mất.

Đấy, cũng là một kiểu tu hành.

Nếu gọi Nguyệt Thần trả lời thì chắc cũng là câu nói đó thôi, đúng thật là, chuyện gì cũng có thể kéo tu hành vào được. Chủ yếu là khi đến chợ đen này, linh cảm của cô ta không còn linh nữa, cũng trách hôm nay là ngày đặc biệt, đối với Nguyệt Thần mà nói thì nó có hạn chế nhất định.

Hử?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.