Chương trước
Chương sau

Triệu Bân khẽ lẩm bẩm như nhận ra miếng ngọc này sản sinh ra ở nơi cực dương, nuôi dưỡng bên cạnh ngọn lửa, là vật có thuộc tính hỏa thuần túy, mang theo trên người quanh năm thì sẽ có tác dụng làm ấm cơ thể, nuôi phách củng cố sức mạnh, thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ này.

“Lấy chiếc nhẫn ngọc đen đặt lên trên ngọc Viêm Linh”.

Vừa nói Nguyệt Thần vừa ngáp nên nói rất tùy ý.

“Đây là cách làm gì thế?”

Triệu Bân tò mò nói. Hôm đó Nguyệt Thần chỉ nói chiếc nhẫn đen mà hắn lấy từ chỗ vua Âm Nguyệt là bảo bối, còn nó có năng lực gì thì hắn không biết, thế mà còn có tác dụng xưa cũ thế với miếng ngọc Viêm Linh này?

“Chiếc nhẫn đen để đó quá lâu, mất rất nhiều tinh túy, cần phải bổ sung”, Nguyệt Thần nhàn nhã nói: “Ngọc Viêm Linh được trời đất cô đọng thanh, tinh hoa của nó có thể làm chất dinh dưỡng. Nếu đủ số lượng thì có lẽ có thể kích hoạt nhẫn ngọc đen”.

“Cô còn nghiên cứu cái này à”.

Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó đặt nhẫn đen lên ngọc bội.

Cảnh tượng kỳ lạ cũng xuất hiện, nhẫn ngọc đen lóe lên tia sáng, còn ngọc Viêm Linh dần mất đi tinh hoa với tốc độ cực nhanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, màu đỏ dần biến mất, từng chút mất đi màu sắc vốn có của nó, còn tinh túy của nó lại hòa vào nhẫn đen. Mỗi khi ngọc Viêm Linh tối dần đi thì nhẫn đen lại sáng hơn một chút.

Cuối cùng ngọc Viêm Linh nứt ra biến thành một màu xám.

Triệu Bân đợi một lúc mới cầm nhẫn đen lên lật qua lật lại xem xét. Màu đen của chiếc nhẫn đậm hơn, trong khoảnh khắc đó dường như hắn ngửi được một thứ tà khí vừa hung ác vừa khát máu của ác ma, suýt nữa khiến hắn không giữ được tinh thần.

“Ác ma?”

Triệu Bân cau mày vô thức nhìn Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần không đáp lời mà chỉ im lặng trầm ngâm.

“Nhẫn ngọc đen, nhẫn của ác ma, nói đúng hơn nên gọi nó là nhẫn ma”.

Triệu Bân lẩm bẩm nói, có thế nào cũng không ngờ chiếc nhẫn này là của Ma Giáo. Giờ nhìn lại cảm thấy có ánh sáng ác ma cứ lập lòe khiến hắn hốt hoảng.

“Tìm nhiều ngọc Viêm Linh, vẫn còn thiếu rất nhiều”.

“Cũng chỉ có tinh hoa của ngọc Viêm Linh mới có thể dùng à?”

“Sau khi phủi bụi thì nó vẫn hấp thụ tinh hoa của Viêm Linh nên tốt nhất là dùng ngọc Viêm Linh, linh ngọc khác cũng không thể không được nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của nhẫn ma”, Nguyệt Thần nói: “Tất nhiên có thể tìm được loại ngọc tạo ra nhẫn ma đó thì hiệu quả càng tốt hơn. Nhưng theo ta nghĩ, thế giới người phàm không có loại ngọc liệu đó”.

“Thế rốt cuộc nó có tác dụng gì?”, Triệu Bân cười nói.

Nguyệt Thần không nói gì chỉ ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Triệu Bân sầm mặt.

Mỗi lần đến lúc mấu chốt thì cô gái này cú úp úp mở mở.

Nhìn một hồi lâu rồi hắn mới cất nhẫn ma này vào.

Chiến lợi phẩm còn có bảo bối tuyệt vời nữa là một viên đan dược.

Hắn đã từng thấy đan dược này, chắc chắn là Luyện Tâm Đan. Đêm đó vì muốn giải quyết công bằng chuyện hai nhà mà Liễu Như Nguyệt treo đầu dê bán thịt chó đưa cho hắn một viên đan như thế này.

Nhưng Triệu Bân không nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.