Chương trước
Chương sau

Sói lửa thấy thế, bỗng chốc cuống quýt hẳn lên.

Nó cuống thì cuống mà bùa nổ vẫn nổ, không sót lá nào, máu me bắn tung tóe.

“Chết tiệt!”, lão già áo đỏ quát lên: “Về đây!”

Ông ta phải gọi con sói lửa quay về, dù là sói lửa cảnh giới Huyền Dương, nhưng dù sao cũng chỉ là tọa kỵ, đấu với Triệu Bân vẫn bị yếu thế. Cái tên nhãi Chân Linh kia không phải là võ tu thông thường, hôm đó hắn có thể đánh bại Nghiêm Khang đã đủ thấy hắn không hề tầm thường. Muốn dựa vào tọa kỵ để hạ gục Triệu Bân khác nào kẻ mơ ngủ.

Sói lửa sợ rồi, từ trong ánh lửa lao xuống.

“Đi, đi mau!”

Triệu Bân không đuổi, nếu tiếp tục đuổi theo e là sẽ bị đánh. Hắn có thể đánh được sói lửa, nhưng không đánh lại ông già áo đỏ kia. Một khi ông ta lên trời, chắc chắn hắn sẽ bị tiêu diệt.

Cạc! Cạc!

Đại Bằng giương cánh, giống như một đám mây đen lướt qua bầu trời.

Grào!

Tiếng gầm gào của sói lửa nhanh chóng vang lên, vừa bạo ngược vừa phẫn nộ. Chủ nhân đã leo lên rồi, tự tin của nó lập tức căng đầy, ánh lửa cháy hừng hực, lập tức bám riết không tha.

“Triệu Bân, ngươi chạy không thoát đâu!”

Ông già áo đỏ quát ầm lên, phóng ra từng luồng kiếm khí.

Nghe thấy câu này, Triệu Bân nhíu mày.

Từ câu mắng điểm mặt chỉ tên này có thể thấy chắc chắn ông già áo đỏ nhận ra hắn.

Điều này rất nhức đầu.

Hắn tự nhận mình có thể trốn được truy sát, nhưng Triệu gia sẽ không trốn được. Bị một cao thủ Huyền Dương nhắm tới thì Triệu gia đừng hòng yên ổn trong mấy chục năm tới.

Giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng.

Nếu đối phương gay gắt thì Triệu gia đi ngủ cũng không được yên thân.

“Ông ta nhất định phải chết!”

Nghĩ đến đây, Triệu Bân bỗng vung tay, trải bộ đồ nghề vẽ bùa ra.

Nếu để ai đó nhìn thấy chắc sẽ kinh ngạc lắm.

Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tình vẽ bùa?

Vả lại, Đại Bằng bay nhanh như vậy, gió lớn thổi ào ào trong không trung, ngươi đứng vững nổi sao? Ngươi vẽ ra được thứ gì sao? Độ khó cao hơn lúc ở dưới mặt đất mấy lần liền.

“Tiểu tử, ngươi rất điên cuồng đấy!”

Nguyệt Thần mở mắt liếc nhìn Triệu Bân. Cô ta ở trong tiềm thức của Triệu Bân, Triệu Bân nghĩ gì, cô ta cũng biết hết, đương nhiên sẽ biết võ tu Chân Linh thấp hèn này định làm gì. Hắn định liều mạng với ông già áo đỏ kia đấy! Người ta đạt đỉnh cao Huyền Dương rồi đấy!

“Ta phải đập chết ông ta”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.