Chương trước
Chương sau

Hắn lại bận rộn, đeo tay giả, đeo mặt nạ, dùng thuốc đổi giọng, xong xuôi còn mặc áo choàng đen ẩn giấu thân phận.

Không sai, hắn muốn đóng giả làm Đại Hạ Hồng Uyên.

Chuyện này là do Nguyệt Thần chỉ dẫn, nếu muốn đi đến cổ mộ phong ấn vua Âm Nguyệt, chỉ có bùa vãng sinh không thì chưa đủ, còn cần phải phối hợp với các chú ngữ khác, ngoài ra, còn cần chuẩn bị một số đạo cụ khác, ví dụ như nến đỏ và chỉ đỏ chu sa.

Những thứ này đều nhằm vào cổ thi kia.
Phương pháp của thần, Triệu Bân tất nhiên là không đoán ra, nhưng nhất định hữu dụng.

Két!

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Triệu Bân bước ra ngoài.

"Có một người khác trong phòng của hắn?"

Chư Cát Huyền Đạo nãy giờ vẫn chăm chú quan sát, không khỏi nhướng mày.

Thằng nhóc tóc tím lẩm bẩm nói: "Có khi là tên nhóc Triệu Bân chứ ai".

Không ai phản ứng lại nó.

Ở trong mắt lão mập, người này không phải là Triệu Bân, mới sáng sớm mà đi mặc áo choàng đen, còn che chắn cẩn thận như thế, Triệu Bân làm gì mà rảnh rỗi vậy.

Triệu Bân đã xuống lầu, ngồi trong đình nghỉ mát.

Khoảnh khắc trước khi ngồi xuống, hắn còn cố ý thi triển khí tức của cảnh giới Thiên Võ.

Tất nhiên, đó chỉ là một tia khí tức vô cùng nhỏ.

Sau khi lột xác võ hồn, hắn muốn bắt chước khí tức của cảnh giới Thiên Võ cũng không quá khó khăn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy cửa phòng bên kia đều bật tung ra, đám người Chư Cát Huyền Đạo cũng phóng ra nhanh như gió, ngay cả khí tức cảnh giới Thiên Võ cũng đã lộ ra rồi, đây chắc chắn chính là Đại Hạ Hồng Uyên thứ thiệt!

Nhưng bọn họ không hiểu.

Tối hôm qua, ai cũng nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Triệu Bân, rõ ràng là không có người nào đi vào!

Bất quá, suy nghĩ một chút cũng thấy không sai.

Hành tung của cảnh giới Thiên Võ thần không biết quỷ không hay, nếu như để cho bọn họ nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.

Chỉ trách Triệu Bân có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, ai nhìn thấy cũng bị dọa cho choáng váng.

"Xin... xin ra mắt tiền bối".

Người nào cũng rất hiểu lễ nghĩa, cách năm trượng xa liền cúi đầu chắp tay, trong lòng rộn ràng, trước mặt họ chính là Đại Hạ Hồng Uyên đó! Đây là lão tổ tông của hoàng tộc Đại Hạ, cũng là người mạnh nhất Đại Hạ, đừng nói là người của thiên tông, ngay cả vương công quý tộc của hoàng tộc cũng chưa chắc có tư cách được gặp mặt, một nhân vật truyền kỳ, vô cùng cường đại và thần bí.

Vậy mà hôm nay nhân vật đó lại thật sự xuất hiện tại nơi này.

Bọn họ chỉ là đám tôm tép, được gặp mặt chính là vinh hạnh tột cùng!

"Không cần đa lễ".

Triệu Bân nhàn nhạt nói, thanh âm già nua ôn hòa, tự mang một tia uy nghiêm, cho dù ai nghe thấy cũng không dám hoài nghi, chỉ có cảnh giới Thiên Võ có thể ngưng tụ ra võ hồn mới có được uy lực bậc này.

“Mong được tiền bối giúp đỡ”, trong mắt Tử Linh tràn đầy hi vọng.

"Mau chóng tìm những thứ trong đây về cho đầy đủ, lần này ta sẽ đi cùng ngươi", Triệu Bân khẽ phất tay, trong tay áo bay ra một tờ giấy trắng, trên đó viết đầy chữ.

"Ta đi, ta đi".

Thằng nhóc tóc tím cười một tiếng, liền tiếp nhận tờ giấy trắng, nháy mắt đã biến mất, khó khăn lắm mới có thể diện kiến một vị cảnh giới Thiên Võ, phải biểu hiện cho thật tốt, nói không chừng còn được ban thưởng.

"Tên nhóc này, lại gặp nhau rồi".

Triệu Bân cười nói, ý hắn là đang nói về lão mập.

"À... he he he".

Bị Triệu Bân nhìn một cái, lão mập cười hề hề, nhưng thân thể lại ớn lạnh, không hẳn là họ đã từng gặp mặt nhau, mà đêm đó, lão ta suýt chút nữa đã bị một người có cảnh giới Thiên Võ tiêu diệt.

"Mong tiền bối ban cho vãn bối công pháp".

Chư Cát Huyền Đạo tiến lên một bước, lại chắp tay cúi người, vô cùng cung kính.

Triệu Bân không trả lời, lại phất tay phóng ra một mảnh giấy.

Đó là toàn bộ phần công pháp còn lại, Triệu Bân đã sớm chuẩn bị xong từ trước, nhử Chư Cát Huyền Đạo lâu như vậy rồi, cũng nên đưa cho người ta, nếu không người ta sẽ đào tổ tông mình lên mà mắng mất.

"Cám... cám ơn tiền bối".

Trong lòng Chư Cát Huyền Đạo vô cùng hưng phấn, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng thì mùa xuân của ông ta cũng đã đến rồi, công pháp đã đầy đủ, thật là may mắn.

"Ông ta chính là Đại Hạ Hồng Uyên sao?"

"Nhìn ba vị lão tiền bối cung kính như vậy, nhất định là đúng rồi".

"Trời ạ! Ta đang được nhìn thấy một vị cảnh giới Thiên Võ sao".

"Triệu Bân đâu? Sư phụ của hắn tới mà cũng không ra hầu hạ?"

"Tám chín phần là hắn đã đi ra ngoài mua rượu rồi".

Khu vườn nhỏ mới sáng sớm đã vô cùng sôi nổi, mấy người Lỗ Mãng đều đứng ở xa xa không dám nhúc nhích, kẻ nghịch ngợm càn quấy như nhóc hám tiền, Tiểu Hắc mập mà nay cũng phải an phận đứng tại chỗ, chỉ dám quan sát từ xa, đây chính là cảnh giới Thiên Võ đó!

"Tú Nhi, thật muốn tè ra quần quá".

Triệu Bân tuy rằng ngồi rất bình tĩnh, nhưng tim nhỏ đang đập thình thịch, lần thứ hai dùng khí tức cảnh giới Thiên Võ lừa người, lại bị khóa chặt trong tầm mắt của mọi người, nếu như sơ hở chút gì thì sẽ lúng túng lắm.

“Ngươi chính là cảnh giới Thiên Võ”, Nguyệt Thần nhẹ giọng nói.

Diễn xuất mà!

Nếu như ngươi còn không thể tự lừa chính mình, thì làm sao ngươi có thể đi lừa người khác được?

Triệu Bân có thể hiểu ý của lời này.

Chính vì hiểu, cho nên sống lưng của hắn cũng trở nên thẳng tắp! Động tác này như đang muốn chèn ép người khác, thể hiện cho người khác thấy: ông đây chính là cảnh giới Thiên Võ, ông đây chính là đệ nhất thiên hạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.