Đường vào mộ âm u, Triệu Bân và Ngưu Oanh cẩn thận từng tí.
Một khu mộ lớn thế này mà không có cơ quan mới lạ đấy. Hắn phải đi thật cẩn thận. Chỉ một chút lơ là thì sẽ rơi vào hố ngay. Hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ có một khu mộ cổ ở dưới đạo quán.
“Mất dấu máu rồi”.
Ngưu Oanh một mạch đi theo vết máu.
Hắn ta nhìn Triệu Bân, nhìn sang tiểu linh châu.
Đến giờ mà vẫn chưa thấy màu xanh đó sáng lên lại.
Cũng tức là nói, khoảng cách với pháp sư vượt xa phạm vi cảm ứng của nó.
Hai người đành phải tiếp tục đi trong bất lực.
Đường vào mộ không ngắn, mà cũng không thẳng đuột. Nó được xây theo hình xoắn ốc, theo tính toán của Triệu Bân thì chắc cũng phải sâu xuống mấy trăm trượng. Một công trình lớn thế này, có khi lại là của vương công quý tộc hoặc một cao nhân tiền bối nào đó, thân phận không đơn giản.
“Mập, dạy ta bí thuật sóng âm của ngươi đi!”
Triệu Bân tạo một đóm lửa, vừa soi lên tường vừa nói.
“Đây là hàng tổ truyền đấy”, Ngưu Oanh đáp.
“Ta cứu ngươi ba lần đấy, ngươi tính báo đáp sao đây?”, Triệu Bân bĩu môi.
“Ra ngoài rồi sẽ dạy ngươi”, Ngưu Oanh cười.
“Ngừng”, Triệu Bân đột nhiên chặn Ngưu Oanh lại, vì hắn nghe thấy tiếng sột soạt, giống như một loài côn trùng đang bò dưới mặt đất.
Đúng là côn trùng thật, trước sau đều có, to cỡ nắm đấm trẻ em, tụ lại đen sì. Chúng bò tràn đầy đường vào mộ, xông vào cả hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/939368/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.