Đêm tĩnh lặng. 
 Trong phòng, tiếng đếm tiếng và đếm bùa nổ nghe thật vui tai. 
 Triệu thiếu gia là một người nghiêm túc, đếm rất chăm chú đấy. 
 Còn ông già mặc áo vải thô thì khóe miệng giật giật. 
 Đó là bùa nổ hả? 
 Đúng rồi, đó là bùa nổ đấy, nguyên một xấp dày cộp, có thể dán kín bức tường luôn. 
 Mẹ kiếp, hắn lấy đâu ra nhiều bùa nổ như thế hả? 
 Ông già mặc áo vải thô thấy toàn thân mình lạnh toát. Không phải ông ta sợ bùa nổ, một vài miếng thực sự cũng không hề gì, nhưng nếu nhiều hơn thì đâu chỉ chấn động, nó còn có thể khiến ông ta nổ banh xác luôn ấy chứ. 
 Dù sao thì ông ta không thể dùng tới chân nguyên. 
 Đánh cược mà, điều này do chính ông ta nói, nếu không sử dụng chân nguyên thì có quỷ mới kham được. 
 Có một sư phụ thật là tốt. 
 Vẫn là câu nói đó không ngừng lặp lại trong lòng ông già mặc áo vải thô cả trăm ngàn lần, số lượng bùa nổ khủng khiếp thế này chắc hẳn là do ông già kia ban thưởng. 
 Tính toán không chu đáo rồi, không chu đáo một cách nghiêm trọng. 
 Có trời mới biết Triệu Bân có thứ “của nả” này, bùa nổ này không đáng cả đống tiền chắc? 
 “Dán một tấm vào chỗ này”. 
 “Dán thêm một tấm, nếu ta thắng, ông không được giở trò chơi xấu đâu đấy”. 
 “Tính tình của sư phụ ta không tốt lắm đâu”. 
Triệu Bân đếm xong vẫn tỏ ra cực kỳ vô hại, hắn bắt tay vào dán bùa nổ, toàn dán vào những chỗ yếu hại, ví dụ như đũng quần, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/939354/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.