Nhà cái hô to, tay cầm cốc đổ xí ngầu, phát ra những nhịp điệu vui tai. Nhưng muốn nghe ra số thì e là hơi khó, vì chất liệu làm cốc rất đặc biệt, chỉ nghe thôi thì vô dụng. Trong lúc nói chuyện, cốc đổ xí ngầu đã đập xuống bàn.
“Đại”.
“Nghe lời lão ca đi, lần này ra tiểu đấy”.
“Ba lượng, đại”.
Các con bạc hưng phấn vô cùng, mắt ai cũng đỏ ngầu, dồn mọi sự chú ý vào cốc, chuẩn bị thu bạc.
“Đổ sang bên nào đây?”
Triệu Bân hỏi, cược tiền mà! Không đại thì tiểu, tỉ lệ thắng là một nửa.
“Hai, ba, bốn”, Nguyệt Thần tùy ý nói.
“Vậy thì là nhỏ rồi!”, Triệu Bân để lại một đồng bạc, còn lại tất tay.
“Mở rồi”.
Nhà cái hét lên, mở cốc ra, ba viên xúc xắc hiện ra.
Nhìn điểm số thì rõ là bốn, năm, sáu.
Phụt!
Không chờ đám con bạc mắng lớn thì đã nghe thấy tiếng Triệu Bân bật cười.
Đám người nhìn sang thấy thằng cha đang ôm mặt khom lưng cười, cũng không biết là cười cái gì.
Hắn còn cười cái gì nữa.
Thần? Có mà thần kinh ấy! Cái đồ đàn bà thần kinh này rốt cuộc có làm được không hả!
“Mắt thần tự nhiên sao thế này?”.
Nguyệt Thần vốn đang ngồi trên mặt trăng bỗng ngồi dậy, còn lấy tay dụi mắt.
Triệu Bân còn đang cười, đám con bạc với nhà cái đều sửng sốt.
“Triệu thiếu gia, ra đại mà, ngươi thua rồi”.
“Ta biết mà!”
“Vậy ngươi còn cười?”
“Ta có cười hả?”
Triệu Bân nhìn vào trong túi tiền, thấy chỉ còn nhõn một đồng bạc.
Đã nói mà! Ít nhiều gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/939308/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.