Sáng sớm, một màu đỏ rực hiện lên ở phía Đông. Dưới gốc cây cổ thụ, cuối cùng Triệu Bân cũng tỉnh lại, nhả ra một hơi dài vẩn đục, sau đó đứng dậy vươn vai mạnh mẽ, có thể nghe thấy tiếng tách tách trong cơ thể. Sau một đêm luyện thể, cảnh giới của hắn đã ổn định. 
Trong lúc vô tình, hắn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần. 
Sau đó thì nét mặt tỏ ra khá kỳ quặc. Cô gái đó ngủ rất say, nhưng cái dáng ngủ kia thì! Không được tao nhã cho lắm, chân tay dạng ra, một chân một tay đang rũ xuống dưới, không hề có chút nết na của phụ nữ. Vốn là một hình ảnh tuyệt vời nhưng vì tư thế ngủ này mà bị xo thì cũng không lạ. 
“Tú Nhi?” 
Không biết tại sao, Triệu Bân vô thức kêu lên một tiếng. 
Nguyệt Thần chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Triệu Bân, thằng nhóc này đang đùa ta sao? 
“Tiền bối, truyền cho ta một bộ bí pháp chiến đấu đi!” 
Triệu Bân thông minh, vội vàng chuyển chủ đề, xoa xoa tay, cười cười chuyển chủ đề. 
Nguyệt Thần đứng dậy, ngáp dài một cái. 
“Tốt nhất là loại bá đạo, một chưởng đánh vỡ núi ấy”. 
Triệu Bân vẫn đang nói say sưa, còn không quên khoa chân múa tay. 
“Đầu ngươi bị úng nước à”. 
“Có ý gì”. 
“Thần thông chiến đấu bá đạo đương nhiên có sự tiêu hao cực lớn”, Nguyệt Thần vươn vai: “Cái thân thể nhỏ bé, tu vi thấp tẹt của ngươi trong chớp mắt sẽ bị tiêu hao thành một bộ xương khô, nếu cứ cố dùng thì cũng không khác gì tự sát. Nền tảng không phù hợp, đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/939301/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.