Chương trước
Chương sau



“Tú Nhi, đại địa linh mạch cách mặt đất bao xa”, Triệu Bân hỏi.

“Ba ngày ba đêm”, Nguyệt Thần đưa ra lời hồi đáp như thế.

Triệu Bân nghe hiểu được, có nghĩa là đào sâu xuống dưới ba ngày ba đêm là thấy đại địa linh mạch.

Đây chỉ là bước đầu tiên.

Nếu đã là đại địa linh mạch, liên đới sâu rộng, làm sao hoàng tộc có thể bỏ qua cấm chế chứ? Nếu cứ ngu dốt cắm đầu đào xuống, không cẩn thận chạm phải cấm chế, hậu quả không cần nghĩ cũng đủ biết.

Thế nhưng, hắn có Nguyệt Thần, cô ta sẽ chỉ đường cho hắn.

Về điểm này, Nguyệt Thần không phản đối, chắc chắn sẽ chỉ dẫn.

Đại địa linh mạch không dễ thấy, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể trông mong.

Hiếm khi bắt gặp một lần, đâu thể bỏ qua mà không kiếm tí màu mỡ? Không có sự giúp đỡ của cô ta, Triệu Bân không thể nào xuống được.

Hoàng tộc đâu có ngốc, cấm chế mà họ đặt vào nhiều như lá thu.

Chớ nói đến một võ tu cảnh giới Huyền Dương như Triệu Bân, cho dù là cao thủ Thiên Võ chưa chưa chắc đã xuống được, cho dù xuống được cũng chưa chắc đã tránh được cấm chế.

Cấm chế rất nhiều, bẫy rập cũng không ít, dính phải một cái thôi sẽ khởi động toàn bộ.


Triệu Bân đã thuê một tiểu viện nhỏ.

Đợi khi màn đêm ập xuống, thăm mẹ mình xong, hắn bắt đầu đào.

Ngần này tuổi rồi, hắn đã thấy đại địa linh mạch bao giờ đâu.

Thế nên phải nhìn thử xem, nếu xuống được thì phải kiếm chút bảo vật về.

Tu luyện tiêu hao tài nguyên, nghèo rớt mồng tơi luôn! Hắn đã tìm được cả lý do rồi.

Hắn đóng chặt cửa phòng, lấy cửu dương huyền thiết xin được từ chỗ lão đạo Âu Dương.

Ngoài ra còn có cả Long Uyên.

Tiếng xèo xèo của sấm sét nhanh chóng vang lên.

Hắn luyện cửu dương huyền thiết tinh túy, từng chút từng chút đưa nó vào Long Uyên.

Kiếm thể của Long Uyên rung lên bần bật, kiếm khí thêm sắc bén, từng luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt.

Nhắc đến hơi nóng, vậy phải nhắc đến đại địa linh mạch.

Hắn không đi giày, cứ đứng trên nền đất bằng chân trần, từng luồng hơi nóng cuồn cuộn rót vào cơ thể hắn qua bàn chân.


Tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều cảm thấy thoải mái.

Đây mới chỉ là hơi nóng thôi.

Nếu được đứng trên đại địa linh mạch tu luyện thì ắt hẳn sẽ có công dụng thần thánh không thể ngờ nổi.

Cũng vì hắn đang ở Đế Đô, cũng vì bên dưới Đế Đô có đại địa linh mạch, hỗ trợ hắn lĩnh ngộ đại địa linh chú, thế nên, hắn lại có thêm chút tinh túy.

Trong lúc tinh thần đắm chìm thì lòng bàn chân càng thấy nóng hơn.

“Đúng là chịu thua ngươi luôn”, Nguyệt Thần không khỏi cảm thán.

Nguyệt Thần thấy rất rõ.

Lúc này đây, nhìn xuống bàn chân của Triệu Bân sẽ thấy một hoa văn, thế nhưng lúc ẩn lúc hiện.

Đó là hoa văn của đại địa linh chú.

Không sai, tên Triệu Bân này tu luyện được rồi, tuy rằng nó lúc có lúc không, nhưng cũng không che giấu nổi sự tồn tại của nó.

Thời gian tồn tại càng lâu thì sự lĩnh ngộ càng cao.

Thế nên mới nói, Triệu Bân đúng là một tên yêu nghiệt.

Từ khi có được ý cảnh đại địa linh chú trong Bí Phủ tới nay mới qua bao lâu mà hắn đã lĩnh ngộ tới cảnh giới này, cho dù là người của Linh tộc, cho dù có pháp môn hoàn chỉnh cũng không thể nhanh bằng hắn! Thiên phú đáng kinh ngạc của hắn, đến cả một vị thần như cô ta cũng sững sờ.

Có vài khoảnh khắc, thậm chí cô ta không phân biệt được, rốt cuộc đây là thiên phú của Triệu Bân hay là nhờ lời chúc phúc của thần linh, vì quá nghịch thiên luôn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.