Chương trước
Chương sau



Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời làm việc cho Ma gia thì cô ta mới giữ lại một bí mật không cho Ma gia biết.

“Đó không phải là nơi tốt lành gì”, Ma Tử nhàn nhạt nói.

“Trong Hình Tháp… có người của Ma gia ngươi không?”, Triệu Bân hỏi lại.

“Có”, Ma Tử vẫn không hề giấu diếm.

“Ngươi có thể đưa ta vào trong Hình Tháp không?”, Triệu Bân vội vàng hỏi tiếp.

“Không thể”, Ma Tử đáp hết sức đơn giản dễ hiểu: “Ngay cả đệ tử của Hồng Uyên cũng không đủ tư cách bước vào Hình Tháp chứ đừng nói đến ngươi.

Nếu như ngươi thật sự muốn vào thì phải có giấy thông hành, giấy thông hành này theo như ta biết thì có thể lấy được ở chỗ của Tử Y Hầu, hoàng phi Vũ Linh và Đại Tế Ti của hoàng tộc.

Nếu như ngươi có thể khiến cho hoàng đế Đại Hạ ưu ái ngươi thì ngươi lại càng dễ bước vào Hình Tháp hơn, hoặc là ngươi phải đi tìm Hồng Uyên và Hồng Tước”.


“Để ta bớt chút thời gian tháo cánh tay của ngươi xuống lần nữa nhé”, Triệu Bân liếc mắt nhìn Ma Tử nói, từ nãy tới giờ ngươi chỉ giỏi nói hưu nói vượn, nếu như ta có thể lấy được giấy thông hành thì còn cần gì phải ngồi đây nói chuyện nhảm nhí với ngươi nữa?
“Sao, người nhà ngươi bị giam trong Hình Tháp hả?”, Ma Tử nhìn Triệu Bân cười nói.

“Ta chưa bao giờ vào Hình Tháp cho nên muốn vào xem thử thôi”, Triệu Bân đáp lại một câu lấy lệ.

Ma Tử bị chọc cười, hắn ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên hắn ta sẽ không tin vào trò quỷ của Triệu Bân.

Chỉ có điều việc này hắn ta nhất định cũng sẽ tra rõ, Cơ Ngân không phải là kẻ sẽ hỏi về Hình Tháp một cách ngẫu nhiên, bên trong chắc chắn có ẩn tình, nếu như có thể giúp thì hắn ta chắc chắn sẽ giúp.

“Ma Tử, có người của Trấn Ma Ti tới”, lão chủ quán trà vội vàng bước vào thông báo.

“Đại Hạ Trấn Ma Ti?”, Triệu Bân nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày lại.

Vừa nghe đến tên là đã biết tổ chức đó có quan hệ không nhỏ với Ma gia, hoặc cũng có thể nói Trấn Ma Ti chính là vì truyền thừa của Ma Vực nên mới thành lập, mục đích của tổ chức này chính là tiêu diệt toàn bộ truyền thừa của Ma Vực, nói như vậy thì tổ chức này cũng không khác gì kẻ thù không đội trời chung đối với Ma gia.

“Chúng ta… đều là dân lành”.


Ma Tử nói ra một câu hết sức thản nhiên.

Thánh tử Ma gia không hề tỏ ra lo lắng.

Hai chữ “dân lành” của hắn ta nói ra khiến cho Triệu Bân không khỏi bật cười.

Lão chủ quán trà ho khan một tiếng rồi cũng bình tĩnh bước ra ngoài, Ma Tử đã nói ổn thì chính là ổn.

Là do lão ta quá kinh ngạc mà thôi, người của Trấn Ma Ti tới đây chẳng qua cũng chỉ muốn uống trà.

Ma Tử đã không sợ thì Triệu Bân chắc chắn cũng không có gì phải sợ.

Vẫn là câu nói đó, ừm, bọn ta ở đây đều là dân lành.

Ván cờ tiếp tục diễn ra.

Nếu như đứng từ xa quan sát thì chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ hai người này đều là cao thủ đánh cờ.

Nói cho khoa trương hơn thì trông đây giống như một trận quyết đấu giữa thánh cờ và thần cờ vậy!
Trên thực tế thì kỹ năng đánh cờ của hai người này chỉ là một mớ hỗn độn!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.