Chương trước
Chương sau



Triệu Bân im lặng, hắn chỉ nói bóng gió nhưng quả nhiên có thể khai thác được không ít thông tin.
Trận pháp cấp Tiên, chuyện này đúng là khiến cho người ta phải thất kinh.

Là ai đã bày ra trận pháp này? Đại Hạ Hồng Uyên sao?
Càng lúc hắn lại càng cảm thấy khó hiểu.
Mẹ của hắn rốt cuộc liên quan đến bí mật kinh khủng gì mà lại bị nhốt trong hình tháp với một trận pháp cấp Tiên?
Ngục giam cao cấp bậc này thì ngay cả những kẻ phạm tội giết người cũng không đủ tư cách để bị nhốt vào, chẳng phải hay sao?
Những người bị nhốt vào hình tháp đều là trọng phạm trong số những trọng phạm.
“Nghe nói gì chưa? Trong trận tỷ thí tân tông ở Thiên Tông năm nay thì người đứng nhất chính là một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh”.
“Tin tức này có từ hôm qua rồi.


Cái tên đó tên là Cơ Ngân, bây giờ hắn đã đột phá lên cảnh giới Huyền Dương rồi”.
“Nhưng hắn đã đánh bại Sở Vô Sương, điều này làm sao có thể chứ?”
Một khi đã nổi danh thì đi đến chỗ nào cũng có thể trở thành giai thoại.
Ở Đế Đô này cũng không khác mấy.
Đế Đô phồn hoa, đường phố náo nhiệt, sao có thể thiếu được tiếng bàn tán nghị luận chứ.
Thời điểm tỷ thí tân tông diễn ra cũng trùng hợp với thời gian Đế Đô bị phong tỏa, cho nên có một số tin tức đến bây giờ mới được truyền đến đã gây nên chấn động toàn thành.

Trên tất cả những con phố ngõ hẻm, quán trà quán rượu, đều có thể nghe thấy người ta nhắc đến tên của Cơ Ngân, có người nghi hoặc, có người khiếp sợ, cũng có người thổn thức tặc lưỡi.

Thực sự là ở khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao về chuyện này, hơn nữa cũng có rất nhiều thính giả chăm chú lắng nghe, hai mắt như phát sáng.

Nhân sinh có muôn vàn sắc thái.
Một tin tức chấn động như vậy lại khiến cho nơi Đế Đô phồn hoa có thêm một chút náo nhiệt.
Triệu Bân nhẹ nhàng đi qua, nghe hết những giai thoại của mình.
Có rất nhiều chuyện hắn nghe kể không hề liên quan gì đến hắn nhưng lại bị đổ lên đầu hắn, chủ yếu là do những người kể chuyện muốn thêm mắm dặm muối vào cái tên Cơ Ngân để tạo nên một huyền thoại khiến cho nhiều thính giả ưu ái hơn, truyền đi rộng khắp hơn, càng truyền đi thì câu chuyện lại càng biến thành một giai thoại hết sức tà hồ.
“Đến đây”.
Huyễn Mộng tóm lấy Triệu Bân, mặc kệ Triệu Bân có đồng ý hay không thì cô ta cũng đã lôi hắn vào một cửa hàng.
Lúc Triệu Bân định thần lại thì mới nhận ra đó là một cửa hàng bán y phục.
Những y phục ở đây được sắp xếp hết sức gọn gàng, bộ nào cũng có màu sắc rực rỡ như những đóa hoa tươi, đẹp không sao tả xiết.
“Song Phượng Đào Hoa : Triệu Bân lầm bầm, nhận ra châm pháp của Đào Tiên Tử.

Hoặc là nói hắn đã nhận ra châm pháp của mẹ mình.

Đơn Phượng châm và Song Phượng châm có những nét giống nhau đến kỳ lạ.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.