"Đúng là nực cười!"
Tia tàn độc lóe lên trong mắt, Lâm Như Hổ lạnh lùng trả lời: "Cỏ Linh Quang rơi xuống đất thì là vật vô chủ rồi, ta nhặt nó, cho vào túi là đương nhiên, chẳng lẽ trên cỏ Linh Quang này có viết tên Tô Khiêm nhà ngươi à?"
Keng!
Tô Ân Minh vừa muốn quát Lâm Như Hổ thì tiếng thiết kiếm vào vỏ truyền đến.
Hai người lập tức hướng mắt về phía Tô Khiêm, lại thấy hắn thu kiếm, tiếp tục đi vào thung lũng và nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Ân Minh sư huynh, mục tiêu của chúng ta không phải cỏ Linh Quang, đi thôi".
"Nhưng mà..."
Tô Ân Minh còn muốn nói thêm nhưng nghĩ đến thực lực của Lâm Như Hổ, đành im lặng. Dù sao nơi này không phải chỉ có một gốc linh tài, lúc này mà làm căng với gã thì chẳng ai được lợi cả.
Thấy Tô Khiêm lẫn Tô Ân Minh đều bỏ ý định giành linh tài với mình, Lâm Như Hổ lộ vẻ đắc ý: "Đúng là thứ hèn nhát mà, chẳng dũng cảm tí nào cả, đệ tử nhà họ Tô cũng chỉ có thế”.
Ba người tiếp tục đi. Nơi này là một hẻm núi hẹp như được tạo ra từ một ngọn núi lớn bị một chiếc rìu khổng lồ bổ làm đôi, hai bên đều bị bịt kín, không có lối ra làm người ta hãi sợ.
Hẻm núi có hình hồ lô với những hòn đá hình thủ kì lạ mọc lởm chởm, cây cối tạp nham, thật sự khó lòng tưởng tượng nơi này sẽ có linh tài và hung thú gì. Ba người thận trọng đi về phía trước, đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-than/915437/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.