Chương trước
Chương sau
Tô Khiêm chĩa kiếm vào mặt Tô Dũng, nói: "Ngươi thua rồi".
Trông Tô Dũng vô cùng suy sụp, máu tuôn như suối trên má nhưng gã ta chẳng thấy đau đớn chút nào.
Keng!
Thiết kiếm vào bao, Tô Khiêm xoay người nhìn xuống võ đài, phát hiện không thấy Tô Ân Minh đâu nên hơi ngờ vực, cất bước về phía mép võ đài.
Đột nhiên.
Tô Khiêm bất chợt cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương ở sau lưng mình, đám đông hét lên, không cần quay đầu hắn cũng cảm giác rõ mồn một sát khí mãnh liệt ấy. Tên Tô Dũng này đúng là không biết xấu hổ, muốn đánh lén cơ à?
Di chuyển bước chân thật nhanh, Tô Khiêm lướt qua mũi kiếm, khó khăn lắm mới tránh được, toan ra tay đánh trả thì thấy Tô Dũng chạy như điên tới võ đài trong trạng thái hoảng hốt cực độ.
Lúc nãy gã ta đã nhanh chóng bắt lấy cơ hội như thế mà vẫn không thể giết được Tô Khiêm, giờ còn không trốn thì đợi đến lúc nào?
"Chạy nổi không? Phong Khởi Cuồng Dũng!"
Tô Khiêm rút thiết kiếm ra với tốc độ nhanh như chớp và lao về phía Tô Dũng đang chạy trốn. Hắn thi triển thức thứ nhất của Lăng Phong Kiếm Quyết, một đạo kiếm ảnh bay ra, đâm trúng mắt cá chân của Tô Dũng.
Rầm!
Gã ta ngã rầm xuống đất, lúc quay người thì đã bị mũi kiếm Tô Khiêm kề sát vào cổ.
"Xin ngươi đừng giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được!", Tô Dũng vô cùng sợ hãi, lúc này người gã ta run bần bật, đôi mắt nhìn Tô Khiêm tràn đầy bàng hoàng.

"Người không đụng đến ta thì ta không đụng đến người, dám chọc giận ta thì đừng có trách!", Tô Khiêm lạnh nhạt nói. Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn rung lên, một đạo kiếm ảnh đâm thẳng vào đan điền nơi bụng Tô Dũng khiến nó tan nát.
Tất cả mọi người đều giật mình trước cảnh tượng ấy, mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Tô Khiêm nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, cũng không ra vẻ huênh hoang, chỉ cất bước rời khỏi võ trường một cách tiêu sái.
Trên võ đài chỉ còn Tô Dũng nhìn Tô Khiêm, mắt đằng đằng sát khí.
Nhưng vậy thì đã sao?
Giờ đây gã ta đã trở thành một kẻ vô dụng. Thua trên võ đài, nhà họ Tô sẽ không bao giờ ra mặt cho Tô Dũng nữa, đấy là chuyện đương nhiên rồi, muốn trách thì đừng trách người khác mà hãy trách thực lực của gã ta quá yếu.
Sau khi rời khỏi võ đài, Tô Khiêm gạt chuyện này ra khỏi đầu. Dù gì kẻ muốn giết hắn trước là Tô Dũng, hôm nay hắn chỉ phế bỏ tu vi của gã ta là xem như hết tình hết nghĩa rồi.
Tô Khiêm chưa bao giờ để tâm đến một kẻ vô dụng.
Đi một mạch về nhà, trên đường đi, hắn bỗng bị một người cản đường. Là Tô Ân Minh.
"Tô Ân Minh, thế này là sao đây?", Tô Khiêm hỏi.
"Ta muốn nói một chuyện cho ngươi biết, chẳng qua không biết ngươi có muốn nghe không?", Tô Ân Minh cười nhẹ. Thảo nào lúc đứng trên võ đài Tô Khiêm không tìm thấy y, hóa ra là đứng đây chờ hắn từ khi nào.
"Chuyện gì, nói đi", Tô Khiêm đáp.
"Ở đây không tiện nói chuyện, đi theo ta", nói xong Tô Ân Minh đi tới sân sau nhà họ Tô.
Tô Khiêm nhíu mày nhưng cũng đi theo. Bất kể Tô Ân Minh muốn giở trò gì đi nữa thì hắn cũng tin chắc y sẽ không làm gì mình, bởi lẽ dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì một đệ tử ngoại môn cũng không dám làm trái gia quy, đây cũng là lý do vì sao Tô Khiêm không giết Tô Dũng.
Đi tới sân sau sẽ thấy một bức tranh đẹp đẽ với cây cầu nhỏ, dòng nước chảy róc rách, rừng trúc và hòn non bộ. Hai người đi tới một chòi nghỉ mát không người rồi mới dừng bước.

"Nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?", Tô Khiêm lên tiếng đầu tiên.
Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm chằm chằm, quan sát hắn từ trên xuống dưới như muốn vạch trần toàn bộ bí mật của hắn, còn nói: "Ta thật sự rất muốn biết bí mật gì khiến ngươi từ một đệ tử ngoại môn không có tiếng tăm trở nên ngông cuồng như thế".
"Ta mà ngông cuồng ư?"
Tô Khiêm cười nhạo: "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đám Tô Dũng mà không trêu ta thì làm gì có chuyện ta ra tay với bọn họ. Bọn họ tự làm tự chịu, liên quan gì đến ta?"
Những lời này làm Tô Ân Minh đánh giá hắn khá cao.
Thực lực của Tô Khiêm rất mạnh, ngay từ đầu hắn đã có thể chiến thắng Tô Dũng một cách dễ dàng nhưng hắn không ra đòn quyết định ngay mà liên tục nhượng bộ, bất đắc dĩ quá mới giận dữ tiến công.
Nhìn từ điểm này có thể rút ra được Tô Khiêm là một người thế nào, thanh niên nói là làm.
"Cuộc tỷ thí gia tộc năm nay có ý nghĩa vô cùng trọng đại, quyết định danh sách những người được thăng cấp thành đệ tử nội môn, tình cờ ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp một tay, hi vọng ngươi đừng từ chối", Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm và nói.
"Ồ?", Tô Khiêm xoay người đáp: "Ngươi nói chi tiết ta xem".
"Ta phát hiện ở sau núi có một hang động ẩn, sau khi đi qua hang động sẽ đến một thung lũng, nơi đó có rất nhiều hoa Thiên Tâm, nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng được đâu, nhìn sơ có hơn năm mươi bụi rồi", Tô Ân Minh mở miệng nói, mắt nhìn Tô Khiêm chăm chú.
Hắn thầm giật mình, cau mày hỏi: "Rồi sao nữa? Chắc chắn có mãnh thú gì bảo vệ chứ?"
"Đúng là vậy".
Tô Ân Minh cười, quả nhiên Tô Khiêm không phải hạng đơn giản, không bị hoa Thiên Tâm làm mờ mắt. Y tiếp tục nói: "Trong khe núi có mười mấy con Thị Huyết Ma Lang canh giữ, ta cũng không làm gì được".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.