Bộp bộp bộp! Đột nhiên một tràng vỗ tay vang lên khiến Tô Khiêm quay ra nhìn, kinh ngạc nói: "Tô Thiên Lôi?" Tên kia cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt gian xảo, chính là Tô Thiên Lôi. Gã liếc qua Tô Khiêm và Tô Cổ Phong một cái rồi nở một nụ cười thâm hiểm: "Tô Khiêm, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ, ngươi định ăn nói với ta như thế nào đây?" Con chó mà Tô Thiên Lôi nói rõ ràng là chỉ Tô Cổ Phong. Tô Cổ Phong nghe Tô Thiên Lôi nói hắn ta là chó trong lòng vô cùng căn phẫn nhưng không dám thể hiện ra ngoài, Tô Thiên Lôi đã đạt tới cảnh giới Luyện Phách trung kỳ, hắn ta vốn không thể đấu lại gã. Tô Khiêm buông Tô Cổ Phong ra, nhìn thẳng vào Tô Thiên Lôi rồi nói: "Ăn nói? Chẳng lẽ ta phải nịnh nọt ngươi sao? Ta và ngươi đều là đệ tử ngoại môn, ngươi không có đủ tư cách để ta phải kính trọng cả nể gì cả?" "Ngươi mà cũng dám đánh đồng ta với ngươi sao? Một tên vô dụng đánh bại một tên vô dụng khác mà cũng dám ngạo mạn như vậy sao, đúng là phế vật!", Tô Thiên Lôi giễu cợt, tỏ vẻ khinh thường Tô Khiêm. Tô Khiêm chẳng tiếp lời, với sức mạnh của Tô Thiên Lôi thì đúng là gã có tư cách nói vậy, nhưng hắn vẫn thấy rất nực cười, dù gì cũng chỉ là đệ tử ngoại môn vậy mà dám ngông cuồng đến vậy. Thấy Tô Khiêm không nói gì, Tô Thiên Lôi tưởng Tô Khiêm sợ rồi, lập tức ra oai: “Đương nhiên nếu hôm nay ngươi quỳ xuống trước mặt ta xin tha thứ, đồng ý làm thuộc hạ của ta và thề rằng sẽ chung thành suốt đời thì ta sẽ tha cho ngươi”. “Một đám ngu xuẩn”. Tô Khiêm lạnh lùng nói rồi quay người rời đi, chẳng thèm để ý đến thể diện của Tô Thiên Lôi. Thấy vậy khuôn mặt của Tô Thiên Lôi trở lên vô cùng u ám, hành động của Tô Khiêm không khác nào là đang coi thường sự tồn tại của gã, hơn nữa còn dám làm điều đó trước mặt nhiều người. “Tô Khiêm, ta cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức quỳ xuống xin lỗi nếu không cuộc tỉ thí gia tộc một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá thê thảm cho hành động của mình”.
“Được, ta sẽ chờ”. Tô Khiêm vẫn không quay đầu, trả lời thờ ơ. “Tên Tô Khiêm này đúng là súc vật”, Tô Cổ Phong xoa xoa cổ tay rồi bước tới chỗ Tô Thiên Lôi nịnh nọt: “Thiên Lôi sư huynh, huynh phải dạy cho hắn một bài học, nếu không đệ không thể nuốt được cục tức này”. “Cút cho ta!” Tô Thiên Lôi đạp Tô Cổ Phong một cái, lạnh lùng nói: “Vô dụng, ta cần ngươi làm gì nữa!” Nói xong, gã vung tay quay người rời đi, gã đã đưa ra quyết định, đợi đến cuộc tỉ thí gia tộc gã sẽ cho Tô Khiêm biết hậu quả khi đắc tội với gã đáng sợ như thế nào. Tô Khiêm chẳng để ý đến sự uy hiếp của Tô Thiên Lôi, hắn tin rằng chỉ cần đợi đến lúc hắn đột phá đến cảnh giới Luyện Phách, dựa vào Lăng Phong Kiếm Quyết cũng chắc chắn có thể quyết chiến một trận với Tô Thiên Lôi. Tô Khiêm nhanh chóng đến Linh Thảo Đường, chưa bước vào trong mà hắn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Bước vào Linh Thảo Đường, Tô Khiêm đến trước quầy nói tên linh tài mà hắn muốn, sau đó còn nói thêm: “Mấy thứ linh tài này ta mua chịu, ta sẽ trả nợ đúng kỳ hạn”. “Ừm, điền vào tờ đơn này, ta sẽ đi lấy linh tài cho ngươi”, người đứng ở quầy nói vậy rồi chuẩn bị đi lấy linh tài. “Khoan đã! Không được đưa linh tài cho hắn!” Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người trong Linh Thảo Đường. Tô Khiêm quay qua nhìn, ánh mắt hắn xẹt qua tia chán ghét, nói: “Tô Ngọc Ngưng, hình như cô không có quyền can thiệp vào chuyện này mà”. Người vừa lên tiếng chính là Tô Ngọc Ngưng. Ánh mắt cô ta hờ hững, lạnh lùng nói: “Tô Khiêm, cha ta là trưởng lão quản lý linh tài, Linh Thảo Đường này là do cha ta phụ trách, sao ta lại không có quyền can thiệp được?”
Tô Ngọc Ngưng tỏ vẻ đắc ý, tiến lại gần Tô Khiêm. Tô Khiêm chau mày, Tô Ngọc Ngưng này dám lạm dụng tư quyền vụ lợi cá nhân, đúng là quá đáng. Thấy Tô Khiêm không nói gì, Tô Ngọc Ngưng lại càng đắc ý hơn, tiếp tục ra oai: “Tô Khiêm, có trách thì trách ngươi đắc tội với bổn tiểu thư, linh tài mà ngươi muốn có bổn tiểu thư thà cho vứt cho chó ăn cũng không đưa cho ngươi”. “Cô dùng thủ đoạn này không cảm thấy mất mặt sao?”, Tô Khiêm lạnh lùng lên tiếng: “Ngoài chiêu này ra cô còn bản lĩnh gì nữa?” “Bản lĩnh?” Tô Ngọc Ngưng dường như vừa nghe thấy truyện cười, nói: “Tô Khiêm, đắc tội với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi, từ hôm nay trở đi bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đắc tội với Tô Ngọc Ngưng ta ở nhà họ Tô sẽ thê thảm thế nào, ngươi sẽ mất tất cả, thân bại danh liệt, bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, tất nhiên là cùng người cha phế vật của ngươi nữa”. Đôi mắt Tô Khiêm lướt qua một tia sát ý khiến Tô Ngọc Ngưng hơi run sợ lùi về sau một bước, cột sống bỗng cảm thấy ớn lạnh. “Cô có thể sỉ nhục ta nhưng ta không cho phép cô sỉ nhục cha ta”. Tô Khiêm bước lên phía trước tiến lại gần Tô Ngọc Ngưng. Tô Ngọc Ngưng lại lùi lại mấy bước nữa, giọng nói khẽ run: “Tô Khiêm, nếu ngươi dám động vào một sợi lông tơ của ta, ta sẽ lập tức cho hai cha con các ngươi cút ra khỏi nhà họ Tô”. “Cô nghĩ ta không dám sao?”, ánh mắt Tô Khiêm sáng rực, hắn đột nhiên giơ cánh tay lên giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc Ngưng một cú tát nhanh như chớp. Lúc này trong đầu Tô Ngọc Ngưng trống rỗng, Tô Khiêm dám ra tay thật sao? Nhưng cái tát trong tưởng tượng không chạm vào mặt Tô Ngọc Ngưng. Đến lúc Tô Ngọc Ngưng định thần lại thì Tô Khiêm đã quay người rời khỏi Linh Thảo Đường trong sự kinh ngạc của mọi người, hắn thản nhiên nói: “Tô Ngọc Ngưng, Tô Khiêm ta sẽ quay lại, đến lúc đó cô sẽ phải đích thân đưa linh tài mà ta cần cho ta, quyết không nuốt lời”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]