Phương Vân Khê cảm giác như cả người mình đã bước sang trang mới, lão tử là bạn của Đại Đế, lão tử còn có thể xưng huynh gọi đệ với Đại Đế nữa ư?
Chẳng phải điều này tuyệt quá sao?
“Không thể tin được, quả nhiên không thể tin được”.
“Hoàng huynh, năm ấy rốt cuộc là vị Đại Đế Cảnh nào xui xẻo chọc phải Trần huynh thế?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.
“À thì, hình như tên là... Phong Vô Lượng. Đúng rồi, tên là Phong Vô Lượng”, Đại Hoàng suy nghĩ một lát rồi đáp.
Phong Vô Lượng ư? Nghe ba chữ đó Phương Vân Khê vô cùng kinh ngạc.
“Đó lại là Tiêu Dao Phong Đế Phong Vô Lượng tiếng tắm lừng lẫy ư!”
“Năm nghìn năm trước hắn ta đã đột phá tới Đại Đế Cảnh, xưa nay luôn đơn độc một mình, thong dong tự tại”.
“Nghe nói một ngàn năm trước, Phong Vô Lương từng. khiêu chiến một vị cường giả Đại Đế, nhưng không biết thắng bại thế nào”.
“Thật không ngờ răng Trần huynh và Phong Vô Lượng lại có cố sự như vậy”.
Phương Vân Khê lòng thầm cảm thán không thôi, sau khi biết càng nhiều hẳn ta càng phát hiện ra sự mạnh mẽ đầy bí ẩn của Trần Trường An.
Thậm chí Phương Vân Khê còn hoài nghi sợ rằng Trân Trường An chính là cường giả cấp bậc Đại Đế Cảnh đỉnh phong kia, bây giờ chỉ rảnh rỗi quá nên mới chơi trò chơi nhân gian.
Mẹ kiếp, Diệp Tri Thu gặp vận may chó má gì thế? Vậy mà lại bái vị cường giả Đại Đế đỉnh phong làm thầy ư?
Lúc này, Phương Vân Khê nhìn vào Diệp Tri Thu ở đằng xa, trong ánh mắt hẳn ta tràn đầy sự hâm mộ, hẳn ta cũng muốn có cơ duyên ấy.
Nội dung đối thoại giữa bọn Phương Vân Khê đã lọt vào. †ai Trần Trường An, chẳng qua hẳn không ngờ rằng Diệp Tri Thu lại còn có một thân phận như thế.
Lế nào hẳn đến Thanh Vân Tông là để tính sổ với Thanh Vân Tông sao?
Nếu đúng là thế, không thể không nói thiên phú tu luyện của tên nhóc này không tệ lắm, ngộ tính cũng ổn nhưng hơi hổ báo.
“Ngươi chính là người bị Tào gia từ hôn sao?”
“Lần này đến Thanh Vân Tông là có mục đích phải không?”, Trần Trường An hỏi Diệp Tri Thu.
“Đúng thế, ta là người bị Tào Cẩm Tú kia từ hôn”.
“Nhưng mà lần này ta đến Thanh Vân Tông chỉ là để chứng minh bản thân chứ không phải để trả thù ai hết”.
Nghe vậy, Trần Trường An cảm thấy khá thú vị, chỉ để chứng minh bản thân mình sao?”
“Ngươi không báo thù nỗi nhục khi ấy sao?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Sư phụ, mặc dù ta còn trẻ nhưng không ngu ngốc”.
“Giữa ta và Thanh Vân Tông cũng không có thù hắn gì, huống hồ, từ trước đến nay Thanh Vân Tông không ỷ thế hiếp người, tiếng tăm luôn tốt đẹp, thật đúng với bốn chữ danh môn chính phái”.
“Suy cho cùng, đó đơn giản là sự lựa chọn của Tào gia để leo lên Thanh Vân Tông mà thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]