Bọn họ không phải là kiêng kỵ Trần Trường An hoặc Cố Tiên Nhi, bọn họ đang kiêng dè người cũng muốn ra tay.
"Công tử, ngài định mua nhà cửa nơi này, hay giao tiền hàng ngày?"
Trần Trường An cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Bọn họ sẽ không ở lại nơi đây quá lâu, Trần Trường An đến để tìm Thai Châu, nếu thành Bất Quy này không có manh mối về Thai Châu, hắn sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng vấn đề về cư trú vẫn phải giải quyết, Trần Trường An luôn chú ý đến khách sạn xung quanh.
Nói thật, Trần Trường An rất không thích hoàn cảnh của những khách sạn này, quá ồn ào, quá dơ loạn.
"Hả? Khách sạn đằng trước thoạt nhìn yên tĩnh không ít".
"Đi, qua đi nhìn xem".
Trong lúc lơ đãng, Trần Trường An phát hiện ở nơi góc đường có một khách sạn có vẻ hết sức yên tĩnh.
Bên trong thành Bất Quy này mà có thể làm được đến vậy, chứng tỏ chủ nhân của khách sạn này hẳn là một nhân vật hung ác, nếu không thì sẽ không ép được khách hàng.
"Đậu má, sao bọn họ lại chạy đến khách sạn này?"
"Mẹ nó, xong rồi, biết thế vừa nãy đã ra tay, giờ không còn cơ hội nữa".
"Khách sạn này không phải ai cũng có thể vào, bọn họ thật là không sợ chết".
"Ta xem là thiếu kiến thức, không hiểu gì cả".
"Được rồi, tất cả giải tán đi, hết cơ hội rồi!"
Khoái Hoạt Lâu.
Tên của khách điếm này nghe có vẻ như hơi không đàng hoàng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-tran-truong-an/3408619/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.