Chương trước
Chương sau
"Được rồi, đây không phải là lỗi của ngươi. Đi thôi, tiếp theo không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì đâu".

"Nơi này có gì khác địa ngục chứ".

"Đương nhiên là khác nhau rồi, địa ngục kinh khủng hơn nơi này nhiều".

Câu nói đột nhiên này của Đại Hoàng khiến Trần Trường An sững sờ, rõ ràng Đại Hoàng nói xong cũng ngây ngẩn cả người.

"Đại Hoàng, ngươi đi qua địa ngục?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Không... Chính là, chính là vô ý thức nói ra một câu như vậy, ta cũng không biết vì sao".

Trần Trường An nhìn thoáng qua Đại Hoàng hơi mê man, không tiếp tục truy hỏi, dù thế nào nó cũng là Thần thú, có lẽ là kích phát ký ức truyền thừa cũng khó nói.

"Đi thôi, nhìn xem rốt cuộc địa ngục này kinh khủng đến mức nào!"

Thành Bất Quy!

Sau khi tiến vào khu Hỗn Loạn, dọc đường đi, Trần Trường An quả thật được mở rộng tầm mắt.

Dưới cùng một khoảng trời, tại sao lại có vùng đất đẫm máu, tà ác như thế?

Thi thể la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông, tình huống chém giết lẫn nhau càng là nơi nơi thấy được, Trần Trường An đi tới thành Bất Quy này, trên tay không biết đã dính máu tươi của bao nhiêu người.

Chẳng có cách nào, không phải là Trần Trường An khát máu, mà người chủ động tìm chết thật sự là rất rất nhiều.

Đừng nói Cố Tiên Nhi, ngay cả Đại Hoàng lúc này cũng trưng ra biểu cảm ngưng trọng khác thường.

Bởi vì nó cũng nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng chưa từng thấy, từng cái đều nhìn thấy mà giật mình.

Ở nơi này hoàn toàn không tồn tại nhân tính, những người bình thường sinh sống tại nơi này đã trở thành những con quái vật, những tên điên khát máu!

"Công tử, vì sao ngài có thể không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào?"

"Ngài làm được bằng cách nào?"

Đoạn đường này Trần Trường An giết cực nhiều người, nhưng Cố Tiên Nhi không hề thấy chút ảnh hưởng trái chiều nào trên người hắn.

Hắn vẫn là hắn, trên người dường như chưa từng tồn tại lệ khí.

Điều này khiến Cố Tiên Nhi vô cùng tò mò, cũng muốn học hỏi một phen.

Trần Trường An nhìn thoáng qua Cố Tiên Nhi, cười nhạt: "Có lẽ bởi con người của ta trời sinh tính tình vô cảm".

Trần Trường An cũng không biết vì sao mình có thể thờ ơ đến như vậy, do sống quá lâu? Hay do thiên tính như thế?

"Thành Bất Quy này là một nơi khá tốt, bên ngoài có một kết giới, có thể ngăn cách phần lớn khí huyết sát".

Trần Trường An nhìn thành Bất Quy ở phía xa, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được nơi này là một vùng đất được kết giới bao phủ.

Chỗ cửa thành có một đám người đang đứng, thoạt nhìn giống thủ vệ, chỉ có điều thành Bất Quy lớn như vậy, nhưng người lui tới không phải quá nhiều.

Ít nhất ở cửa thành, Trần Trường An không thấy bao nhiêu người vào thành, chỉ rải rác mấy người mà thôi.

Lúc đám người Trần Trường An đi đến cửa thành, thủ vệ không khỏi đánh giá bọn họ nhiều vài lần, dù sao trong những người đi vào thành Bất Quy cũng ít xuất hiện người sạch sẽ như vậy.

"Biết quy củ không?", thủ vệ cầm đầu nhìn Trần Trường An hỏi.

"Quy củ gì?", Trần Trường An hỏi.

"Quả nhiên là một tấm chiếu chưa trải".

"Vậy để ta nói cho ngươi quy củ của thành Bất Quy này đi".

"Muốn đi vào thành Bất Quy, trước tiên giao ra một ngàn linh thạch trung phẩm, đây là lệ phí vào thành".

"Tiếp đó, muốn sinh sống trong thành Bất Quy, mỗi ngày một người còn phải giao một trăm viên linh thạch trung phẩm".

"Đây chính là quy củ của thành Bất Quy, nhưng chúng ta cũng không cung cấp bất kỳ bảo vệ nào, muốn sinh hoạt ở nơi này, còn muốn mạng sống, toàn bằng bản lĩnh của các ngươi".

"Hiện tại, các ngươi còn muốn đi vào không?", thủ vệ dẫn đầu cười hỏi.

Hiển nhiên, sở dĩ thành Bất Quy có lệ phí vào thành và lệ phí cư trú đắt đỏ như vậy đều bởi vì kết giới này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.