Chương trước
Chương sau
Cho dù là thế gia ở vùng đất khác cũng sẽ nể mặt Lâm gia vài phần.

Trong lòng người Lâm gia, Lâm Tương Liễu chẳng khác nào thần linh và hắn ta cũng là gốc rễ giúp Lâm gia yên bình vững chãi.

Trước kia, Lâm Tương Liễu nói rằng phải bế quan trăm năm, dù có thành công hay thất bại thì trăm năm sau cũng sẽ xuất quan.

Mấy ngày nay là ngày hắn ta sắp xuất quan, người Lâm gia nào dám trễ nải, tất cả những thành viên cốt cán đã tới nơi Lâm Tương Liễu bế quan ngồi đợi từ sớm.

“Các ngươi xem thử trên trời có gì kìa?”

Bỗng nhiên có người chú ý thấy trên bầu trời như có sấm chớp kéo tới.

“Đột phá, lão tổ sắp đột phá rồi”.

“Xưa truyền rằng khi đột phá Bất Tử Cảnh sẽ có thiên kiếp giáng xuống, nếu thành công vượt qua thiên kiếp thì sẽ trở thành Bất Tử Cảnh”.

“Lâm gia ta cuối cùng sắp có một vị cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh rồi”.

“Lão tổ tuyệt quá, không hổ danh là thiên tài ngàn năm có một”.

Mọi người vô cùng thán phục, mây đen trên trời cũng càng lúc càng dày đặc, khí tức khủng khiếp giáng xuống khiến mọi người run rẩy.

“Tất cả mau lùi về phía sau, sức mạnh của thiên kiếp rất đáng sợ, chớ tụ tập ở đây, mau chóng lui ra sau đi”.

Gia chủ Lâm gia ra lệnh, tất cả thành viên cốt cán của gia tộc lùi vê sau cách đó mười dặm, không một ai dám tới gần phạm vi thiên kiếp.

“Thiên kiếp thật đáng sợ, liệu lão tổ có bình an vượt qua thiên kiếp hay không đây?”

“Này... ta tin lão tổ sẽ vượt qua được thiên kiếp”.

“Nhưng ta cũng nghe nói có rất nhiều người hy sinh dưới thiên kiếp, không thể tiến vào cánh cửa Bất Tử Cảnh được”.

“Đó là người khác, lão tổ có thể giống với bọn họ à?”

“Đúng thế, lão tổ chắc chắn khác người thường”.

Tuy mạnh miệng là thế nhưng lòng mọi người khó tránh khỏi lo lăng, người có thể đột phá đến Bất Tử Cảnh nào có ai tâm thường đâu chứ?

“Vậy mà lại là thiên kiếp giáng trần”.

“Xem ra Lâm Tương Liễu kia sắp đột phá tới Bất Tử Cảnh rồi”.

“Mất một ngàn năm mới đột phá được Bất Tử Cảnh, đúng là còn hơi chậm”.

Lúc này, Trần Trường An đã đến bên hồ Thiên Thủy, khi hắn thấy thiên kiếp xuất hiện trên bầu trời thì biết ngay chắc chắn tên Lâm Tương Liễu kia kéo thiên kiếp tới.

Ngoại trừ hắn ta ra, cái đất Lang Gia này chẳng một ai có cơ hội đột phá tới cảnh giới đó.

Đại Hoàng cũng thâm cảm thán, dựa vào sự hiểu biết của nó với Lâm Tương Liễu, mất một ngàn năm mới đột phá tới Bất Tử Cảnh thì đúng là hơi chậm thật.

Đại Hoàng hiểu rất rõ thiên phú của Lâm Tương Liễu ra sao mà.

“Có lẽ vì bận tâm chuyện gì đó nên đã làm chậm tốc độ tu luyện một chút”.

“Dù thế nào chăng nữa thì cũng như đã bước ra bước đầu tiên rồi”.

“Chẳng biết có phải tên nhóc Ngô Danh Đao đã đột phá tới Bất Tử Cảnh từ lâu hay không”, Trân Trường An bình đạm cười nói.

“Ngô Danh Đao à? Tên nhóc kia chính là một tên bướng bỉnh, chắc nhanh hơn Lâm Tương Liễu một chút đấy”, Đại Hoàng cũng cười hì hì đáp lại.

Cố Tiên Nhi đứng một bên lắng nghe thầm cảm thán không thôi.

Một ngàn năm đã đột phá tới Bất Tử Cảnh mà lại bị chê là quá chậm ư?

Đây chính là Bất Tử Cảnh trong truyền thuyết đấy, được coi như chính thức bước chân vào hàng ngũ cường giả, biết bao nhiêu người mất cả đời cũng không thể nào đạt tới trình độ ấy.

“Từ từ đã, đợi thiên kiếp kết thúc rồi qua đó cũng không muộn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.