Vài trăm năm thì Liễu Mộng Nghiên cảm thấy vẫn có thể chống đỡ được một phen.
Nhưng mười ngàn năm, đây là khái niệm gì chứ?
Nước Đại Chu còn chưa tồn tại lâu đến thế, Đại Chu thành lập cũng mới gần ngàn năm thôi.
Mười ngàn năm... Chẳng phải thành quái vật bất tử sao?
Làm sao nhà họ Liễu có thể đối phó nổi? Thậm chí ngay cả hoàng thất Đại Chu cũng không dám chọc vào ấy chứ?
Liễu Mộng Nghiên không dám nghĩ tới, cũng không thể tưởng tượng nổi, Trần Trường An hiện giờ rốt cuộc đã đạt cảnh giới nào.
Dù sao đây vẫn là cảnh giới họ chưa từng chạm tới, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe.
"Mọi người đứng dậy đi." "Thật không ngờ, nhà họ Trần bây giờ lại suy tàn đến thế”
Nghe Trần Trường An nói, mọi người nhà họ Trần cũng cảm thấy xấu hổ.
Trần Trường An nhìn sang Liễu Mộng Nghiên, thấy hai người lúc này vô cùng căng thẳng trước mặt mình, không khỏi mỉm cười.
"Yên tâm, ta không giết các ngươi đâu."
"Còn vụ khế ước này... hôm nay các ngươi không mang đi được đâu."
"Chờ đó, một thời gian nữa, người nhà họ Trần sẽ tự mình đến thăm, tự tay trao lại cho các ngươi!"
“Cút đi!"
Trần Trường An không có chút tu vi nào, nhưng dáng vẻ rất oai phong, khiến hai người Liễu Mộng Nghiên cũng kinh hồn bạt vía, không dám do dự chút nào, cúi đầu với Trần Trường An rồi hai người vội vã rời khỏi nhà họ Trần.
"Tiểu tử ngươi không tồi đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-tran-truong-an/3408468/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.