Lúc này, Liệt Chiến Cuồng khóc không ra nước mắt, cảm thấy tại sao số phận của mình lại nghiệt ngã đến vậy. Trần Trường An tức giận trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: "Ngươi mau nói chuyện chính cho ta. Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi tìm được ta? Ngươi tìm ta làm gì?”
Nghe Trần Trường An nói, Liệt Chiến Cuồng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Trần huynh, không giấu gì huynh, bây giờ ta không có người thân, không có bạn bè. Trong số những người ta quen biết, người duy nhất có thể cứu ta chỉ có huynh. Huynh không thể thấy chết mà không cứu chứ.”
“Thấy chết không cứu? Chuyện này có liên quan gì tới ta không? Ngươi còn chưa nói cho ta làm sao ngươi tìm được ta." Trần Trường An không kiên nhẫn nói.
"Ta thực sự là vẫn luôn đi tìm huynh, nhưng mãi không có tin tức gì. Ta cũng mới tới nơi này mấy ngày trước, vốn là định trốn trước, chẳng phải đã đào nơi này rồi sao. Haiz, huynh đoán xem? Là vừa nấy ngửi thấy huynh... không đúng, ta cảm nhận được khí tức của huynh.”
"Huynh nói có trùng hợp không? Đây chính là duyên phận. Đây chính là định mệnh. Trần huynh, huynh không biết đấy thôi, ta ra ngoài không bằng không ra. Ta... khổ quá mà!"
Trần Trường An cẩn thận nhìn chằm chằm Liệt Chiến Cuồng, một người có thể nói dối, ánh mắt cũng có thể là giả, nhưng linh hồn thì không. Trần Trường An thấy Liệt Chiến Cuồng không hề nói dối, nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3554320/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.