Dạ Lưu Vân khinh thường lườm Niếp Bằng Cử một cái, sau đó nói với Trần Trường An: "Nếu ta thua, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó, ngươi cứ việc nói".
Hả?
Đây là cái tật xấu gì vậy? Mấy lời đó không phải giống y hệt nhau sao? Phải tự mình lặp lại lần nữa mới được à?
"Được!"
"Đừng nói ta bắt nạt các ngươi, ta cho các ngươi ba cơ hội, các ngươi tùy ý phát huy".
"Các ngươi chỉ cần có thể chạm vào ta một chút thì coi như ta thua".
"Nhưng nếu như các ngươi thua, từ nay về sau, khi các ngươi nói chuyện với người khác phải dùng tiếng chó sủa để mở đầu, rồi lại dùng tiếng chó sủa để kết thúc".
"Dám không?”
Cái gì?
Chó sủa?
Đường đường là cường giả Đại Đế, khi trò chuyện với người khác phải sủa hai tiếng rồi mới được nói?
Ghê tởm! Quả thực là ghê tởm!
"Trần Trường An, ngươi muốn chết phải không?", Niếp Bằng Cử lạnh giọng hỏi.
"Thì ra ngươi cũng biết mình không phải là đối thủ của ta", Trần Trường An cười nhạt nói.
Hả?
Lời này vừa nói ra, Niếp Bằng Cử cũng sững sờ, đúng vậy, mình sẽ không thua, cần gì phải để ý trừng phạt của vụ đánh cược là cái gì?
"Được, ta đồng ý", Niếp Băng Cử lạnh giọng nói. "Ngu ngốc”.
Dạ Lưu Vân khinh bỉ nhìn Niếp Bằng Cử một cái, sau đó nói: "Trần Trường An, tiền đặt cược như này không công bằng”.
"Ngươi thua thì sẽ mất đi thân phận con rể Cổ gia, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3472154/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.