Lúc này, Niếp Hạo Thiên cũng đang hóng hớt, năm đó tổ gia gia từng bị đánh?
Mẹ nó, đây chính là một bí mật lớn đấy.
Phụt!
Dạ Lưu Vân ở bên cạnh nhịn không được bật cười, chuyện này khiến Niếp Bằng Cử xem thường ra mặt.
"Ngươi cười cái rắm, ngươi chưa từng bị hắn đánh chắc?" "Ngươi... Niếp Bằng Cử, ngươi nói mình thì cứ nói, nhắc đến ta làm gì?"
"Tiểu bối còn ở chỗ này đấy, ngươi mẹ nó có thể đừng vạch trần được không?", Dạ Lưu Vân tức giận nói.
"Hai người các ngươi, nghe thấy cái gì sao?" "Không không không, cái gì cũng không nghe thấy". “Tốt, không nghe thấy là tốt nhất".
Lúc này, Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh cũng rất đau khổ, bọn họ còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.
Ra vẻ với người ngoài còn được, ra vẻ kiên cường với tổ gia gia nhà mình ấy à? Thể nào cũng phải bị đánh vãi shit ra.
"Đại Hoàng, ngươi nhìn đi, chó cắn chớ'.
"Ngươi nói xem, sao trong miệng bọn họ lại không có lông chó nhỉ?" "Ừm... Không có lông chớ".
"A, thì ra là không có lông chó, quả nhiên là một giống loài tốt".
"Cho dù giống loài tốt, không phải vẫn là chó thôi sao". "Đại Hoàng, ngươi nói chuyện đúng là càng ngày càng có đạo lý".
Từ đầu đến cuối, Trần Trường An chỉ tỏ thái độ như đang xem trò vui, bọn họ '`ầmTĩ hay không, cãi nhau hay không thì có liên quan gì đến hắn?
Huống hồ, bọn họ đi tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3470403/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.