“Ngươi đi được, chẳng phải ngươi đi cùng với bọn họ hay sao? Ngươi quen bọn họ, ngươi đi đi”.
“Đúng, đúng, đúng, lão Tam, ngươi đi đi”.
“Tam ca, ta rất kỳ vọng vào ngươi, chưa biết chừng lão tổ lại thay đổi cách nhìn về ngươi, cho ngươi một chút lợi lộc, nếu vậy thì ngươi giàu to rồi”.
Giàu †o? Nếu cho ngươi được giàu to kiểu này thì ngươi có chịu không?
Cuối cùng, Tam trưởng lão vẫn không chống đỡ nổi thế vây công của những người này, không còn cách nào khác đành phải tới chỗ ở của Cổ Phong Hoa.
Khi Tam trưởng lão tới nơi, ông ta không khỏi biến sắc.
Cổ Phong Hoa sầm mặt đứng một chỗ, còn bọn Trần Trường An thì sao? Bọn họ đang thảnh thơi ngồi trên ghế.
Bọn họ ngồi thì đã đành nhưng Cổ Phượng Dao ngươi là sao thế kia?
Lão tổ nhà mình đang đứng mà ngươi lại dám ngồi ư? Ngươi có còn biết phép tắc là gì không?
“Phượng Dao, ngươi đang làm gì vậy?”
“Còn không mau đứng dậy!”, Tam trưởng lão lo lắng hô lên.
“Ngươi hô cái rắm”.
“Nàng ngồi ở đâu không cần ngươi quan tâm”.
“Ngậm miệng!”
Cổ Phong Hoa quát một câu làm Tam trưởng lão sợ hoảng hồn, suýt thì bỏ nhà đi trốn.
Chuyện gì thế này? Ông ta nói gì sai ư?
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đây là phép tắc mà, không có phép tắc thì chẳng ra thể thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3446977/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.