Nhưng Cổ Phong Hoa lại không có cách nào với Trần Trường An, thứ nhất, bối phận của Trần Trường An đúng là lớn hơn mình, thứ hai, sư phụ của hắn quá
lợi hại, mình có thể làm thế nào?
Nếu mình thực sự làm gì Trần Trường An, Cổ Phong Hoa không nghỉ ngờ gì, ngày hôm sau, trên dưới Cổ gia không còn ai sống sót.
“Được, ngươi là ông của ta”. “Ông, ngươi hỏi đi”.
Cổ Phong Hoa đi đến một bên, ngồi xuống với sắc mặt sâm xuống, đã không thể phản kháng, thì làm thế nào, nhịn đi vậy.
“Trân châu đâu?” “Đã đợi cả hồi lâu rồi, lấy ra đi”.
“Ngươi xem tên nhóc người, chẳng có năng lực nhìn xa gì, còn phải ông của ngươi chủ động”.
Cổ Phong Hoa không vui nhìn Trần Trường An một cái, tên nhóc này, mở miệng là ông, ngươi gọi bon miệng rồi phải không?
“Ngươi vội gì chứ, còn chưa mang về”.
Ừm?
Có ý gì? Cái gì gọi là chưa đưa về? Các ngươi đã làm gì trân châu của ta? “Các ngươi đã làm gì nó rồi?”, Trần Trường An cau mày hỏi.
“Ngươi nói gì vậy, chung ta làm gì một viên trân châu?”
“Chỉ là...”
Nói đến đây, Cổ Phong Hoa muốn nói lại ngưng, khiến Trần Trường An có dự cảm không ổn.
“Chỉ là cái gì!" Trần Trường An hỏi.
“Chắc ngươi cũng biết, trân châu này ấy, hơi bất phàm”.
“Ta ra tay toàn lực cũng không làm thương được trân châu, cho nên, ta vô cùng hiếu kỳ”.
“Sau đó, ta đã...”
“Mẹ kiếp, ngươi có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3445595/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.