Chu Lâm cẩn thận xem xét Trần Trường An rồi tỏ ý khinh thường: “Ngươi quên chuyện ấy đi thôi, chỉ dựa vào ngươi ư?”
“Trần Trường An là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn là Đại Đế, ngươi biết Đại Đế là gì không?”
“Đại Đế là nhân vật hàng đầu của Trung Thiên Vực, chẳng lẽ người ta lại chạy tới đây nói chuyện phiếm với bọn ta hay sao?”
“Nếu ngươi còn nói nhảm như vậy nữa, ta cũng thật sự không còn gì để nói”. “Tên nhóc nhà ngươi có chán sống cũng đừng liên lụy bọn ta”.
Đối phương không tin, Trần Trường An cũng hết cách, huống hồ, hắn cũng không cần người ta phải tin mình là Trân Trường An.
Chẳng qua nghe thấy mấy người này nói chuyện rôm rả quá nên nổi máu buôn chuyện, cũng hùa theo tán dóc mấy câu mà thôi.
Trần Trường An đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không cố ý giấu giếm bản thân nhưng cũng không cố ý khoe khoang.
Phương châm là nói chuyện thẳng thắn, còn tin hay không thì tùy. “Haha".
“Được, vậy ta đi trước đây, không liên lụy tới các ngươi nữa”.
“Các ngươi cứ thong thả dùng bữa, ta đã nói rồi, ta sẽ trả tiền bữa này cho
các ngươi”. “Được, vậy thì cảm ơn huynh đệ”. “Không cần”.
“Đúng rồi, ngoại trừ hoàng thất muốn tìm giúp đỡ ra, gần đây có còn tin tức gì thú vị nữa không?”
Tin tức thú vị?
Chu Lâm cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra, nói: “Gần đây, ngoài chuyện của Trần Trường An ra thì không còn chuyện lớn nào khác”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3430730/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.