“Vậy thì chỉ có thể xem Trần Trường An rồi 
Tất cả luyện đan sư đều gửi gắm hy vọng vào Trần Trường An, mà lúc này, Vân Tiêu nhìn thấy hành động của Dược Duyên, không khỏi ngẩn người. 
“Ngươi muốn làm gì?” 
Vân Tiêu kéo Dược Duyên muốn quay lại phủ Đan Đế, cau mày hỏi một câu. “Cho dù là chết, ta cũng phải chết cùng sư phụ”. 
“Mạng của ta là sư phụ chơ”, Dược Duyên trầm giọng nói. 
“Hồ đồ, trước tiên không nói Đan Đế có thực sự không thể chống đỡ thiên phạt hay không, cho dù thực sự không chống đỡ nổi, ngươi đi thì có tác dụng gì?” 
“Ngươi chết rồi, truyền thừa đan đế bất tử, ai sẽ kế thừa?” 
Lời của Vân Tiêu người Dược Duyên ngẩn người, mình chết rồi, truyền thừa của sư phụ thì làm thế nào? 
Nhưng... 
Dược Duyên nhìn trời phạt khủng bố trong không trung, khí tức càng lúc càng mạnh, trong lòng tràn đầy lo lắng. 
Ừm? “Làm sao ngươi biết sư phụ giao truyền thừa cho ta?” 
Con người Dược Duyên tâm tư tinh tế, tuy đang vào lúc hoàng loạn lo lắng, lại cũng rất nhanh phản ứng lại. 
Mình được kế thừa cũng chỉ là chuyện vừa xảy ra, hơn nữa Vân Tiêu cũng không có mặt lúc đó. 
Mình lại không chủ động nhắc đến, hắn ta biết được bằng cách nào? 
Vân Tiêu cũng ngẩn người bởi câu hỏi của Dược Duyên, vội vàng giải thích nói: “Vừa khéo nghe thấy thôi”. 
Vừa khéo nghe thấy? 
Phủ Đan Đế nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nơi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3422854/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.