“Thằng chó, ngươi không có mắt à, đâm cái gì mà đâm?” “Ngươi có bệnh đấy à? Vội đi đầu thai à?” “Chết tiệt, ai đấy, không muốn sống nữa hay gì?”
Huống Trung Đường là một gã khờ, Trần Trường An bảo hắn ta mở đường, thế là hắn ta xông lên mở đường thật, không thèm nghĩ nhiều.
Hành vi củ Huống Trung Đường khiến nhiều người bất mãn, thế nhưng sau khi phát hiện khí tức tỏa ra từ Huống Trung Đường thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có thể chửi thầm trong lòng,
Tuy phủ Đan Đế bị bao vây, nhưng xung quanh cửa ra vào lại không có một bóng người, bọn họ muốn hóng hớt chứ không muốn đắc tội Dược Nghịch Mệnh,
Vây quanh cửa nhà người ta là định làm gì?
Huống Trung Đường an toàn đến đích, song hắn ta phát hiện Trần Trường An đã đứng ở cửa phủ Đan Đế từ bao giờ.
“Gì vậy, ngươi... Sao ngươi lại đến nơi trước cả ta?” “À... Ta biết bay”.
“Má nó, sao ta lại quên được nhỉ, nhưng mà quái lạ, những người đó đều chen chúc ở bên ngoài, tại sao bọn họ không bay lên ấy?”
Bấy giờ Huống Trung Đường mới nhận ra trước cửa phủ Đan Đế không có một ai.
“Không dám đắc tội Đan Đế, thế nên không lại gần”.
“Chết dở, thế ta... Ta phải làm sao đây?”
Người khác không dám đắc tội Đan Đế, Huống Trung Đường hắn đây cũng không dám, đó là Đan Đế đấy, cả Thái Huyền Giới chỉ có một Đan Đế, hơn nữa còn là người mà không ai muốn và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3418081/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.