🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hạt châu này óng ánh trong suốt, lại không cảm thấy bất kỳ hơi thở nào, như thể không hề có bất kỳ sóng năng lượng nào".

"Chính xác, thoạt nhìn như là một hạt châu bình thường đến không thể bình thường hơn”.

"Càng là như vậy càng chứng tỏ vật này bất phàm, bởi vì chúng ta hoàn toàn không nhìn thấu".

"Không sai, nếu là hạt châu thông thường thì sao nhiều năm như vậy lại không thể luyện hóa nổi, vật này nhất định bất phàm'.

"Hay là để luyện hóa vật này thì cần ngọn lửa đặc thù nào đó mới được?"

"Ngọn lửa của Đan Đế chính là Bất Diệt Linh Hỏa, đến lửa này còn không được thì cần ngọn lửa đặc thù như thế nào nữa?"

"Này... Liệu có phải do Bất Diệt Linh Hỏa và thứ này không tương khắc nhau không? Cho nên không thể luyện hóa, đổi thành ngọn lửa khác thử xem sao?"

"Được, vậy để ta đi thử xem. Đúng lúc đoạn thời gian trước ta vừa thu phục Thanh Liên Linh Hỏa, để xem có thể luyện hóa vật này hay không".

Lúc này, một người chợt bước lên một bước, trong tay người đó hiện lên một ngọn lửa màu xanh lá, chính là Thanh Liên Linh Hỏa kia.

Sau khi Thanh Liên Linh Hỏa tiến vào lò luyện đan, đối phương lập tức dùng hết sức lực, muốn luyện hóa Thai Châu.

Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Thai Châu này vẫn không hề biến hóa, cuối cùng, người này không thể không từ bỏ.

"Hầy, xem ra Thanh Liên Linh Hỏa này của ta không được". "Vậy để ta đi thử một chút". "Ta cũng tới”.

Mỗi người đều nếm thử, lúc này Dược Nghịch Mệnh cũng ở bên cạnh xem xét cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho người ta thất vọng.

Toàn quân bị diệt, không ai có thể luyện hóa vật này. "Tại sao có thể như vậy? Cái này rốt cuộc là thứ gì mà khó khăn như thế?"

"Nói bừa, Đan Đế luyện hóa nhiều năm như vậy cũng không thành công, dựa vào chúng ta mới làm được chút ít mà có thể thành công hay sao?”

"Vậy còn có những biện pháp gì khác không? Cũng không thể cứ thế từ bỏ đị?"

"Để suy nghĩ xem đã, mọi người cùng nhau nghĩ cách đi". Có thể trở thành luyện đan sư cao cấp, bọn họ tất nhiên đều không phải là hạng người dễ dàng bỏ cuộc, mặc dù mọi người chịu chút đả kích, nhưng đã

nhanh chóng phấn chấn lại.

Rất nhiều luyện đan sư đỉnh cấp tụ tập cùng một chỗ bàn bạc với nhau, cảnh tượng này không thể không nói là cực kỳ đồ sộ.

Dược Nghịch Mệnh ở bên cạnh không hề ngăn cản, cũng không nói gì nhiều, trái lại ông ta cảm thấy hình ảnh như vậy rất tốt.

Nếu luyện đan sư có thể vẫn luôn duy trì sự nhiệt tình như vậy, duy trì việc chung sức hợp tác như này, đối với toàn bộ luyện đan mà nói, đây là chuyện tốt.

Mọi người kiếm củi ngọn lửa bùng, mà không phải là tự quét tuyết trước cửa. Về chuyện này, Dược Nghịch Mệnh có hơi tự tỉ, bởi tuy ông ta là Đan Đế,

nhưng cống hiến ông ta làm ra cho giới luyện đan đã ít lại càng ít, chỉ có tên tuổi thôi!

"Sư phụ, Vân Tiêu tới”.

Đột nhiên, lời nói của Dược Duyên khiến ánh mắt Dược Nghịch Mệnh biến đổi, Vân Tiêu vẫn đến sao?

Mặc dù muộn một chút, nhưng cũng không muộn quá lâu.

Lúc này, một người trẻ tuổi đi vào phủ Đan Đế, người trẻ tuổi kia mặc một thân áo đỏ, mặt như Quan Ngọc, khí chất bất phàm.

Vân Tiêu xuất hiện cũng đưa tới sự chú ý của những người khác.

"Người này chính là Vân Tiêu?"

"Không sai, là hắn ta, ta đã thấy hắn ta".

"Hắn ta bao nhiêu tuổi rồi? Tu vi gì, luyện đan sư phẩm giai nào?"

"Nghe nói Vân Tiêu này hình như mới chỉ hai mươi hai tuổi, thế mà tu vi hiện †ại của hắn ta đã đến Thần Thông cảnh tầng thứ bảy? Thiên phú tu luyện của tên

này cũng tốt như vậy?"

"Ta nhớ đại khái nửa năm trước, tu vi của tên này hình như chỉ là Thần Thông cảnh tầng thứ ba, có nửa năm mà tăng lên bốn tầng cảnh giới?"

"Đúng rồi, nửa năm trước phẩm giai luyện đan sư của hắn ta hình như là luyện đan sư cấp Địa".

Luyện đan sư cấp Địa hai mươi hai tuổi sao?

Cấp bậc luyện đan sư của Thái Huyền Giới gần như giống hệt cấp bậc của công pháp, theo thứ tự là: cấp Tiểu Hoàng, cấp Huyền, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Vương, cấp Hoàng, cấp Đế.

Người bình thường đến cuối đời chỉ có thể đạt tới luyện đan sư cấp Chúa, nói cho cùng, số luyện đan sư đột phá đến Đại Đế chỉ mình Dược Nghịch Mệnh, những người khác không thể đột phá đến Đại Đế, tất nhiên không thể thành luyện đan sư cấp Đế.

Nhưng bây giờ, bất kể là thiên phú tu luyện hay thiên phú luyện đan của Vân Tiêu này đều làm cho người ta sợ hãi thán phục, nói không chừng sau này kẻ này có thể trở thành luyện đan sư cấp Đế.

"Vãn bối Vân Tiêu gặp qua Đan Đế".

"Đường xá xa xôi, thực lực chịu hạn chế, cho nên ta mới chậm một chút".

Dược Nghịch Mệnh thấy Vân Tiêu này không siểm nịnh không tự ti, cũng không kiêu ngạo tự phụ, tự cao tự đại, trong lòng hết sức hài lòng. Nhưng dù nào cũng chỉ vừa mới gặp nhau, ông ta không thể khẳng định tâm tính phẩm hạnh của người này như thế nào.

"Không sao, có thể tới là tốt rồi".

Dược Nghịch Mệnh gật đầu cười, không để ý việc Vân Tiêu đến trễ, sau đó thuật lại tình huống cho hắn ta một lần.

"Không phải chứ, Đan Đế nhìn Vân Tiêu này với con mắt khác? Đây là tình huống gì?"

"Thiên phú và khả năng của Vân Tiêu quả thật có tư cách này, không phải sao?"

"Điều này cũng đúng, nhưng đây chính là Đan Đế, dù Vân Tiêu có là kỳ tài ngút trời, cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi thôi, ta luôn cảm giác dường như Đan Đế có suy nghĩ khác biệt gì đó”.

"Chẳng lẽ là... thu đồ đệ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.