“Biết đâu ta lớn đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đấy”.
Trần Trường An nói một câu hai nghĩa, bà chủ mỉm cười khúc khích đáp lại nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Trông Trần Trường Anh như chỉ có tu vi Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, nhưng hắn lại có thể phá giải mị thuật của mình, con người không phải dạng vừa đâu.
Lẽ nào hắn đang ẩn giấu tu vi? Thậm chí đến cả mình cũng nhìn không ra, nếu đúng là vậy thì sợ rằng tu vi thật sự của hắn còn cao hơn cả mình nữa, người này... không thể đắc tội!
Bà chủ dời ánh mắt đầy trêu chọc xuống dưới đũng quần Trần Trường An rồi cẩn thận quan sát một hồi, sau đó quyến rũ đung đưa tới gần bên cạnh hắn.
Ngón tay bà chủ nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt Trần Trường An, rồi ghé nhẹ bên tai nói: “Ta thật ra cũng muốn xem thử rốt cuộc to đến cỡ nào”.
Trần Trường An vẫn mặt không biến sắc bước từng bước, kéo xa khoảng cách với bà chủ.
Trần Trường An hiểu rõ rằng đừng nhìn bà chủ trông gợi cảm quyến rũ, trông thật lẳng lơ, nhưng nếu mình có chút hành động thì chắc gì người ta đã thuận theo mình chứ.
Người như thế chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.
“Ta đến đây để ở trọ chứ không phải đến làm việc”.
“Chỗ của ngươi cũng khá yên tĩnh, có phòng trống không?”, Trần Trường An cười hỏi.
Thấy Trần Trường An không tiếp chiêu, bà chủ cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ quyến rũ cười đáp: “Nếu chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3417950/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.