Chương trước
Chương sau
Rõ ràng là hiện tại đã có không ít người biết tới hai cái tên Trân Trường An và Cố Tiên Nhi này.

“Bọn họ chính là Trần Trường An và Cố Tiên Nhi à?”

“Chẳng trách lại tìm mãi không thấy đâu, hóa ra là đã vứt bớt con chó rồi à? Đúng là hai kẻ giảo hoạt”.

“Không biết tin tức một nam, một nữ, một con chó này là từ đâu mà ra, ta biết ngay mà, làm gì có ai lại ở không dắt theo

một con chó đi ra ngoài chứ, thông tin bị sai rồi”.

“Bắt hai người họ lại, mang tới Lâm gia là sẽ được thưởng thù lao rủng rỉnh”.

“Mẹ kiếp, hai người đó là của ta, không ai được cướp!”

“Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi à? Ngươi có bản lĩnh ấy không?”

“Ngươi có muốn thử xem ta có bản lĩnh hay không không?”

Còn chưa bắt được họ mà đám người kia đã lao vào đánh nhau túi bụi rồi. Trần Trường An đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi bó tay.

Hay là các ngươi cứ cãi nhau tiếp đỉi, ta đi trước nhé?

“Cút hết qua một bên cho tai”



“Các ngươi mà cũng xứng à?”

“Mẹ kiếp, lại là ai nữa đây? Ngươi...

“Cao... Cao Xương Viễn?”

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này, vừa rồi ta nói năng không lựa lời, mong Cao công tử chớ trách tội, ta đi ngay đây, đi ngay đây”.

“Đúng, đúng, đúng, bọn ta thực sự không xứng, bọn ta không xứng”.

Sự xuất hiện của Cao Xương Viễn khiến tất cả mọi người lập tức ngoan ngoãn, không ai dám động tới nam tử này.

Dù sao ở địa giới Lan Lăng này, thực lực của Cao gia cũng thuộc top 3.

“Công tử, ta từng nghe danh Cao Xương Viễn rồi”.

“Hắn ta là thiên tài trẻ tuổi của Cao gia, hai mươi lăm tuổi, †u vi đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ năm”.

“Hơn nữa hắn ta còn là thiếu chủ của Cao gia, có không ít cao thủ đi theo bên người”.

Sau khi biết tên người tới, Cố Tiên Nhi bèn đứng bên cạnh tóm tắt sơ lược thân phận của đối phương cho Trần Trường An biết.

Cao gia?

Bọn họ cũng tham gia vào chuyện này à?



Cao Xương Viễn nhìn về phía Trần Trường An, trong lòng có đôi chỗ thắc mắc không hiểu.

Đối phương chỉ là một thanh niên Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất thôi, có đáng để Lâm gia huy động nhiều người đi tìm như vậy không?

Có điều Cố Tiên Nhi...

Sao hắn ta lại không nhìn thấu được tu vi của nàng ta nhỉ?

Hay là... Nàng ta không có tu vi?

Mặc dù thấy khó hiểu nhưng Cao Xương Viễn không tiếp tục suy nghĩ gì thêm, dù sao hắn ta cũng tự tin chắc chắn rằng mình có thể bắt được hai người họ.

“Hôm nay coi như các ngươi may mắn gặp được ông đây”.

“Nếu không khó tránh khỏi bị đòn đau”.

“Nếu các ngươi ngoan ngoãn đi theo ta thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi”, Cao Xương Viễn nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo.

Như thể hành vi của mình là một sự ban ân dành cho Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vậy.

“May mắn ư?”

“Sao ta lại thấy độ may mãn của ngươi... Chẳng ra sao cả vậy nhỉ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.