Mới vừa tiến vào cốc Phong Linh, mọi người phối hợp lẫn nhau, một đường tiến lên không hề nguy hiểm.
Nhưng giờ thì sao?
Đối mặt với một con yêu thú cấp ba, Vương Khắc Minh thế mà để một thân một mình Trương Văn Uyên đối diện với nó, còn ba người bọn họ thì đứng một bên trơ mắt nhìn?
"Câm miệng!"
Vương Khắc Minh đột nhiên trừng mắt, thay thế dáng vẻ tao nhã lịch sự lúc trước.
Trương Văn Thiến bị dọa đến sững sờ, tại sao người này lại đột nhiên thay đổi như vậy?
"Ngươi thật sự cho rằng, chúng ta mang hai người các ngươi vào là để tạo thành một đội sao?"
"Thật là một kẻ ngây thơ'.
"Nếu không có các ngươi làm mồi nhử, sao chúng ta có thể thuận lợi đi vào cốc Phong Linh".
"Các ngươi chính là đồ ăn chúng ta chọn lựa cho yêu thú, hiểu chưa?", Vương Khắc Minh cười lạnh đáp.
"Gái gì!"
"Ngươi..."
Trương Văn Thiến khó tin nhìn Vương Khắc Minh, không thể ngờ, mục đích thật sự mà bọn họ đề nghị tạo thành một đội là vì như vậy?
"Vương huynh, ở đây xuất hiện yêu thú cấp ba, như vậy trong phạm vi nhất định hẳn là sẽ không có sự tồn tại của yêu thú cấp ba khác".
"Chính xác, yêu thú cấp ba đều có ý thức lãnh địa, nó sẽ không cho phép yêu thú khác xuất hiện bên trong phạm vi lãnh địa của mình".
"Như vậy, đoạn đường tiếp theo của chúng ta sẽ dễ đi
hơn". "Còn mang theo nàng ta không?” "Nàng †a?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3417883/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.