Chỉ thấy Lý Tiêu Dao thân thủ vừa tiếp, ba khỏa giải dược đã trong tay hắn.
“Trọng Thịnh, đưa Minh chủ đến sương phòng nghỉ ngơi.”
“Vâng, Minh chủ, thỉnh đi theo ta.”
Chi —
Vô Thu Kỳ tiến lên đóng cửa thật kỹ.
“Nói cho ta biết, vì cái gì phải ở lại chỗ này?”
“Ha ha, ở lại chỗ này có gì không tốt, có ăn có nơi ở, hay là ngươi có cừu nhân ở chỗ này? Ai nha, này không vừa vặn có thể giải quyết nha.” Y Lãnh Nguyệt vừa nói vừa cười, còn bất chợt đối y chớp chớp mắt.
“Ngươi không nói thật ra?” Nhìn thấu khẩu khí của hắn.
“Nói thật? Ngươi muốn nghe sao?”
“Ân.” Đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn Y Lãnh Nguyệt đang ngồi cạnh bàn.
“Nói thật chính là — bí mật!” Y Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười lớn.
“Ngươi lại muốn chơi cái gì?” Hắn quyết không thể nào vô duyên vô cớ muốn ở lại đây.
“Được rồi, ta nói chính là…,” Y Lãnh Nguyệt thè lưỡi, “Chính là cùng người có một ước định, ngươi không cần hỏi, đến lúc đó ta mang ngươi theo không phải được sao.” Đến lúc đó ngươi liền sẽ biết hết thảy. Nhưng mà, nhưng mà Kỳ… như thế nào tâm ta hiện giờ có chút khó chịu a!
Đột nhiên Y Lãnh Nguyệt cau mày nhìn y, Vô Thu Kỳ cảm thấy có điều không bình thường.
“Lãnh Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Y chưa từng thấy vẻ mặt hắn như thế, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
“Ta có chút không thoải mái, ngươi ôm ta lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thu-lanh-nguyet/2065503/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.