Sáng hôm sau Từ Niêm mới tỉnh dậu và thấy Hiên Minh ngồi cạnh mình. Anh khó nhọc ngồi dậy, Hiên Minh vội vàng đỡ anh và để anh dựa lưng vào thành giường.
- Sao tôi ở đây, chắc tôi chết rồi đúng không? Cậu cũng chết rồi à.
- Lão đại. anh tỉnh rồi sao? Anh vẫn sống mà.
- Tôi vẫn chưa chết sao?
- Sếp chưa chết đâu. Anh đừng như vậy nữa, chị dâu thấy anh như vậy chị ấy sẽ rất buồn đó.
Từ Niêm im lặng làm cho Hiên Minh càng thấy lo lắng hơn. Thà anh trách cậu còn hơn là anh không nói điều gì.
- Anh à. Anh nói đi chứ. Đừng làm em sợ.
- Cậu muốn tôi phải nói gì đây? Tôi phải nói gì theo cậu?
- Là lỗi của em vì em bỏ đi sang Ý Và Pháp hôm đó mới gây hiểu lầm như vậy. Em thật đáng chết ngàn lần.
- Đúng rồi. Cậu là đồ khốn nạn làm tôi mất cả vợ lẫn con, còn chăm sóc vợ con của kẻ khác. Tôi mới là kẻ khốn nạn nhất.
Từ Niêm không muốn trách ai hết mà anh trách chính bản thân anh vô dụng để vợ con anh chết thảm.
- Cậu đi đi tôi không muốn nhìn thấy cậu.
- Lão đại à. anh đừng giận em mà.
Hiên Minh mếu máo khóc xin lỗi anh nhưng vẫn là bị đuổi ra ngoài.
Ba 3 năm sau thì Từ Niêm mới chịu công nhận là cô chết. Anh lập cho cô một bia mộ có ghi " Tú Nhi vợ của Từ Niêm" và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thay-toi-lam-lao-dai/2825493/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.