baba phải biết nhường con chứ?
- Thế lúc con lấy tiền của ta con có thấy thương ta bao năm công sức cuộc đời giờ không có tiền nuôi vợ ta không?
- Baba nhỏ mọn, lại nhắc lại chuyện cũ.
Từ Niêm thực sự bất lực vì thằng con mình. Nó cứ không nói được anh là lại qua mẹ nó ôm và hôn hít thế kia thì sao anh chịu được.
Hai mẹ con ôm nhau ngồi ghế, Từ Niêm cũng định đặt mông xuống thì lại là thằng con anh nói.
- Baba không đi nấu cơm đi còn ở đó mà ngồi xuống.
-Con....
Từ Niêm mới chỉ nói được một từ thì im bặt lại. Anh mỉm cười nhìn Tú Nhi và xoay người vào bếp làm cơm. Đã vậy thằng con anh nào có tha cho anh đâu. Nó còn mang theo một cây roi và tay chắp hông như ông chủ đang dậy bảo nhân viên.
- Baba à... baba cho muối như này mới phải?
- Con biết nấu ăn sao?
- Vợ baba lười như con ma ấy. Toàn con nấu cho ăn thôi và giờ may rồi còn có người kế thừa rồi hì...
- Mi không được nói vợ baba thế. Tài sản vô giá của baba đấy.
- Đấy đấy baba có tài sản vô giá rồi thì cần gì tiền bạc nữa mà cứ đòi con.
- Con ơi. Tài sản kia mà đụng đến chắc baba mày đi cạp đất mà ăn mất.
Hai ba con vừa làm bếp vừa nói chuyện tuy vui vẻ nhưng câu nào cũng mang tính cà kịa nhau.
- Mami chúng ta ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thay-toi-lam-lao-dai/2825474/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.