Muốn Dịch Thiên đưa mình vào, bản thân bắt buộc phải là người hữu dụng. Nhưng bên cạnh hắn có không ít người tài, ruốt cuộc phải thể hiện bản lĩnh của mình ở việc gì đây?
Nhị Hạ đi đến nhà bếp, mua chuộc ngự trù để mình chính tay nấu cơm. Sau khi các cung nữ bưng thức ăn vào, đám thuộc hạ phải kiểm tra thật kĩ lưỡng mới có thể dùng. Bọn họ không thể không khen tay nghề của ngự trù Bắc Lịch quá giỏi, nấu món ăn của Nam Đông không kém Loan Thực lầu. Nhưng Dịch Thiên lại cảm thấy hương vị này rất quen thuộc, hình như lần trước đã ăn ở nhà Nhị Hạ.
" Sao hả! Rất ngon đúng không?"
Nhị Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng khiến Dịch Thiên bị giật mình một phen.
" Những thứ này là ngươi làm?"
" Phải! Ta sợ ngự trù trong cung nấu không hợp với khẩu vị của Dịch đại nhân, nên mới cố ý xuống bếp trổ tài 1 phen. Thế nào, ngài thích chứ?"
" Cũng tạm! Tuy không ngon bằng Loan Thực lầu, nhưng ít ra cũng được ăn đồ của Nam Đông."
" Đại nhân! Rõ ràng những món ăn này còn ngon hơn của Loan Thực lầu mà."
Tên thuộc hạ vừa nói được một câu, Dịch Thiên liếc mắt 1 cái, hắn liền ngậm mồm lại.
Nhị Hạ không thể không nói Dịch Thiên là 1 tên cứng đầu, khen người ta 1 chút thì đã sao? Lẽ nào còn sợ bị người ta ăn thịt không bằng, hay là sau khi khen xong người khác hắn sẽ chết?
" Dịch đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thanh-ti/2989489/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.