Dịch Thiên nhìn theo bóng Nhất Hạ rời đi trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, một bên là người yêu, một bên là người đã nuôi lớn mình, rất khó để hắn đưa ra quyết định.
Bên kia Nhất Hạ vừa ra ngoài đã nhanh chóng chạy vào phòng khóc một mình. Nhìn bộ dạng lầm lũi của bọn họ cô không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng. Địa lao của Võ Thành ti đáng sợ như vậy, ba năm cô rời đi cũng là ba năm họ phải chịu khổ, vậy mà vẫn không hé môi nửa lời về chủ mưu đằng sau cho thấy họ đối với cô rất trung thành. Càng như vậy Nhất Hạ càng cảm thấy áy náy tự trách, nếu biết trước cho dù phải trả cái giá thế nào cô cũng sẽ cứu họ ra ngoài.
Bây giờ Nhất Hạ mới hiểu những lời Dịch Phong nói hôm nay "đừng phụ lòng công tử" hóa ra Dịch Thiên đã sớm nghi ngờ cô, hôm nay để cô nhìn thấy bọn họ là muốn xác nhận sự hoài nghi trong lòng hắn. Một khi Nhất Hạ cướp người sẽ bị bắt tại trận, càng chứng minh cô chính là chủ mưu đằng sau vụ tạo phản. Nhưng nếu không cứu, họ nhất định sẽ chết vì đau đớn, khó xử trăm bề khiến cô nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.
Nhất Hạ đi lang thang ngoài phố sau đó lại ghé vào 1 tửu lâu, uống rượu đến tận khuya vẫn chưa muốn dừng. Nhớ đến chuyện quá khứ trong lòng cô lại đau đớn đến nghẹt thở, đó cũng là vết thương vĩnh viễn không thể xoa dịu.
Càng nghĩ đến chuyện xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thanh-ti/2989411/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.