Chương trước
Chương sau
Vào giữa học kỳ cuối, hệ tiếng Đức khiêu chiến cầu lông với chúng tôi.
Ý chí chiến đấu của toàn ban được dâng cao, uỷ viên thể dục Đại Phan vui vẻ xếp tôi với Trần Mặc thành một tổ.
“Tớ không tham gia.” Tôi nhíu chặt lông mày, từ lần bơi đó, tôi liền đối các trận đấu ở sân thể dục sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Nhưng hai người rất ăn ý!” Đại Phan mãnh liệt nhăn trán, ai oán rên rỉ, “Đối phương rất mạnh, chúng mình trăm ngàn không thể hời hợt, tớ chọn tới chọn lui, chỉ có hai người mới đủ khả năng tiếp chiến, còn rất ăn ý.”
“Không đánh.”
Trần Mặc đứng ở bên người, gặp bộ dáng phiền toái của tôi, lang tâm cẩu phế vui vẻ đứng lên, “……Hắn không chịu thì thôi, tôi còn ngại hắn cản trở đó.”
Tôi nhìn hắn, cười mị mắt, hân hoan vui sướng đi về phía trước, “…… Cũng không phải vậy, theo tớ trình độ hệ tiếng Đức không khá là bao, cứ tùy tiện tổ là được.”
“A? A…… Tần, Tần Thụy?” Đại Phan đi theo phía sau, tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quan) như muốn té xỉu.
Trần Mặc nghiêm mặt âm u trầm xuống, tay nhanh như chớp giật lấy danh sách, tại mục “Đôi nam” kia có hai cái tên được viết như rồng bay phượng múa, vượt qua vài bước nắm lấy cánh tay, “…… Muốn đánh nhau sao? Lão tử mĩ tử ngươi!”
Tôi tránh hừ nhất hạ, Đại Phan ở phía sau như lửa đốt mông kêu lên, “…… Trần Mặc, Trần Mặc…… khoan đã!”
Cậu ta cứ dây dưa làm tôi nhứt cả đầu, “…… Còn cái gì thì mau đánh rắm!”
Lay lay trang danh sách, “…… Này…… Này, tớ lần đầu tiên…… Lần đầu tiên viết thư tình…… Cậu đừng mang đi mà……”
Tôi cười to, Trần Mặc bị nghẹn đến ho khan, cầm lấy bàn tay tôi dở khóc dở cười, Đại Phan bị hắn nhìn đến hốt hoảng, càng ăn nói lắp bắp “…… Thực, Thực ra…… Không phải đưa…… Đưa…… Cho cậu……”
Chu Tiêu biết hai đứa tôi sẽ đấu, kích động chạy đi mua vài lon CoCa, “Hai tên tiểu tử này, nhớ đừng thua đấy! Thấy tớ ủng hộ hai người như nào không!…… Fuck! Ninh Viễn An!”
Ninh Viễn An uống rầm rầm khiến yết hầu cay xè, “…… Ê, uống hết chỗ này mai còn nói chuyện nổi không!”
Mắt Chu Tiêu đỏ ngầu, cả tóc cũng dựng lên, “…… Cậu xem tớ là trai mới lớn hã!”
Nói xong, đột nhiên chỉ vào biểu tượng sinh nhật kia, “Tần Thụy! Sinh nhật của cậu là ngày 20 tháng 9! Đúng ngày khai giảng.”
Tôi mỉm cười, quay đầu, Trần Mặc cũng đang ném bút lại đây, hai người ánh mắt dây dưa, hắn mân miệng lại đây làm bộ lấy này nọ, xoay người tràn đầy hoàn trụ ta.
Chu Tiêu chờ cổ họng dịu xuống mới hướng đối diện rống lên, “Đi ăn sinh nhật! Đi một lát thôi! Coi như tổ chức sinh nhật cho Tần Thụy!”
Tôi cười, “…… Toàn lấy cớ, cậu đang thèm ăn thì có.”
“Ừ…… Tham không chỉ một…” Hắn tại bên tai cười nhẹ, xảo diệu hướng một bên mặt của tôi hôn nhẹ.
*****
Đám người tụ lại, ăn uống điên đảo, cuối cùng ai cũng hơi hơi có men say.
“Sinh nhật! Sinh nhật!” Một đám con trai vây quanh tôi ồn ào, “Con gái đâu! Phải có con gái trong sinh nhật!”
“Đúng, đúng, đúng!” Ninh Viễn An hai má ửng đào, thoắt cái ngã trên người Chu Tiêu, hưng phấn chúc tôi rất ồn ào, “Tần Thụy à! Phải hôn nữ sinh để chiếm tiện nghi!”
“Lăn!” Tôi đẩy cậu ta ra, tưởng dễ dàng ai ngờ cậu ta nặng như núi.
Tựa hồ chúng nam sinh vây xem náo nhiệt khiến tôi khó thở, chỉ có y thảnh thơi tránh ở chỗ khác, dựa vào tường nhìn tôi mỉm cười, bộ dáng như đang thưởng thức rượu khiến người muốn đánh.
“Tôn Lê! Tôn Lê!” Đẩy đẩy len ra, bọn họ chuyển đối tượng sang Tôn Lê, “Bạn lâu năm! Hôn một cái hôn một cái!”
Tôi rất là xấu hổ, Tôn Lê cười hào phóng, cái mặt say rượu nộn nộn quá đáng yêu, “…… Không sao đâu, sinh nhật mà.”
Tôi đâm lao phải theo lao, giương mắt nhìn lên, ở bên ngoài, bộ dáng càng tiêu sái, một tay bỏ vào túi quần, nhìn tôi mà cười cực dâm đãng.
Nhất thời mụ óc, tôi hỏa khí xung thiên bước tới thấp giọng nói ‘đắc tội’, sau đó hôn khẽ lên má Tôn Lê.
“Oa oa! Nữa đi nữa đi!” Mọi người cầm chén đũa hô hò cổ vũ, hưng phấn loạn rống, hai má Tôn Lê hồng hồng, tôi kêu mọi người bớt ồn ào.
Nhịn không được nhớ lại chuyện vừa rồi, khóe miệng của y chậm rãi gợi lên nụ cười huyết tinh, ngửa đầu uống hết ly rượu, ánh mắt tôi trở nên ảm đạm, lắc mạnh đầu để quên đi, nâng cốc uống một hơi cạn sạch.
Đoàn người trống rỗng dọa ngốc, không biết tại góc y đã xảy ra chuyện gì, hỏi y cũng không đáp, chỉ một mạch nhìn chằm chằm tôi, sắc mặt có men say rất tức giận.
Tôi cười ngượng nói y uống đến ngốc rồi, không có việc gì không có việc gì, ta dìu y trở về, mấy người chơi tiếp đi. Chu Tiêu thực tự trách, trách toi khiến cậu ta uống nhiều, không tại tôi thì cậu ta chẳng phải ở đây, tôi là nhân vật chính nên không thể đi.
Trần Mặc tựa vào trên người tôi, nhìn Chu Tiêu cười lạnh, âm điệu ngoan độc khiến tôi toát mồ hôi hột. Bận rộn nói ta hòa tiểu tử này thục, vẫn là ta đến.
Một đường trở về, chúng tôi dọc theo bờ sông, hai người cũng không lên tiếng.
Buổi tối gió có chút lãnh, thổi vào người khiến đầu óc trống một mảnh, không hiểu sao ha ha loạn cười, trong lòng có căn banh đã lâu nhanh tới cực điểm huyền, giống bị kích thích dường như thanh thúy mà vang, chạy thẳng một đoạn, đột nhiên dừng lại bất động.
Y cũng ngừng cước bộ, đi ở phía dưới giám sát tôi chặt chẽ, do ánh trăng yêu dị, đem không khí nhiễm một tầng ái muội.
Thật lâu sau, y nhoẻn khóe miệng, ánh mắt đen bóng giang hai tay ra, “…… Nhảy xuống.”
Tôi không chút do dự, chẳng sợ phía dưới là đóm lửa luyện ngục, nhắm ngay vòng tay ấm áp buông mình xuống.
Quán tính làm y lùi mấy bước, đứng vững vàng liền gấp gáp hôn tôi.
Đầu lưỡi trực tiếp vói vào miệng, dây dưa thậm chí cắn một ngụm, tay vuốt ve khắp nơi, hơi thở nóng bỏng, “…… Không cho nơi này có mùi của kẻ khác, tôi nói cho cậu biết, đời này không cho mùi của kẻ khác dính lên người.”
Trong thanh âm giãy giụa xé rách, tôi cảm nhận được sự căng thẳng cùng khó chịu âm ỉ từ y.
*****
Trận đấu mấy ngày sau, chúng tôi chơi rất thuận lợi, nhưng tại tay trái của tôi xảy ra sai lầm, tình hình lập tức nghịch chuyển.
Đối thủ thật sự lợi hại. Kỹ xảo cùng phối hợp không kém mấy, thể năng cũng sàn sàn như nhau, nhưng sức tay trái của tôi không đủ, đây là nhược điểm trí mạng.
Cao thủ so chiêu, một sai lầm tiết lộ Thiên Cơ.
Đối thủ đã nhắm vào tay trái của tôi, một lần tiếp một lần, Trần Mặc thỉnh thoảng phiền táo tiếng hô tại tái tràng vang lên, y biết nhược điểm của tôi đã bại lộ, liều mạng ngăn đón ở cánh trái, nhưng chung quy không ngăn được hoàn toàn, chúng tôi dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Bọn bè đã cổ vũ rất nhiệt tình, khiến tôi cảm thấy rất có lỗi, tâm càng hoảng cước bộ càng loạn, vội vàng xao động ra tay phát mà liên tục ném phân, mệt mỏi đã có chút chật vật.
Trần Mặc thỉnh thoảng quay đầu lại, vừa thấy tôi lại nhướng mày, biết tình hình không đúng, nhanh chóng xin tạm dừng, chạy tới nâng của tôi mặt, vẻ mặt không tốt cho lắm.
Tôi vừa thấy khóe môi y lộ ra chút không vui liền biết y sắp nổi nóng, khẩn trương gượng cười, “Không sao. Tay trái hơi yếu phải làm sao đây? Bọn hắn cũng nhằm khoảng sân bên tay trái mà đánh, cậu đừng bày ra bộ mặt khổ qua nữa kẻo thua bây giờ.”
“Thua thì thua!” Y nâng cánh tay trái của tôi lên, sâu sắc cảm nhận được nó đã cứng đơ lại hung ác trừng mắt người đối diện, “Con mẹ nó, dọa tôi à? Chơi không được thì đừng có cố!”
Tôi bị y nắm chặt sinh đau nên cũng tức giận, “Cút! Không chơi tiếp? Tôi chẳng yếu đuối đến thế đâu! Cậu yên tâm, tôi sẽ không vướng chân cậu!”
Y sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi có chút tức giận, nhẹ giọng nói, “……Có gan thì lặp lại lần nữa!”
Tôi đuối lý nên không hề lên tiếng. Y xanh mặt, muốn nói cái gì lại bị trọng tài đánh gãy, cổ tay bên trái truyền đến từng trận đau đớn đành đến băng ghế ngồi nghỉ.
Hiệp sau hai người chúng tôi vẫn ở thế bị động, đối thủ tìm được nhược điểm rồi liền kiên trì không ngừng trực tiếp công kích, tôi vô lực đánh trả, khả năng thua ngày càng cao, Ninh Viễn An ở trong phòng bình luận viên nổi giận đến mức dùng tiếng Anh. tiếng Đức. tiếng Pháp. Tây Ban Nha để mắng chửi.
Tôi nén cười tập trung chống đỡ, cư nhiên còn có thể còn bình tĩnh tự hỏi – khi thi đấu mục đích duy nhất là chiến thắng, tôi thì chẳng để ý – y ở phía trước đang dùng toàn lực ngăn đỡ thay tôi, tôi không thể cản trở y…… Muốn thắng, liều chết cũng phải cùng y thắng……
Đau nhức nơi cổ tay đang lung lý trí. Tôi chỉ cảm thấy cánh tay trái như bị ai đó hung hăng chà đạp dưới chân, cước bộ lảo đảo, không kịp hoàn hồn đã người té ngã trên đất, trái bóng đã bay trúng tay cầm vợt.
“Tạm dừng — !”
“Mẹ nó!”
Trọng tài nhanh chóng cho dừng cuộc đấu, Trần Mặc đã quăng cây vợt, đỏ mắt tiến lại người đánh trúng tôi xuất ra cú đấm.
Người nọ không kịp phòng thủ bị đánh văng ra sau, toàn trường ồ lên.
Lập tức có người xông lên kéo song phương ra, nhưng Trần Mặc đã phát điên nên không ai có thể khống chế, y lại giống như dã thú mất đi lý trí, lửa giận muốn thiêu rụi hiện trường.
Cổ động viên của hai hệ đang dùng những lời chửi mắng sỉ vả đối phương.
Đầu óc của tôi đang quay cuồng, bất chấp cổ tay đau nhức, nghiêng ngả tiến lên ôm eo y, “Trần Mặc! Trần Mặc!”
“Mẹ nó! Bọn súc vật! mày dám đánh trúng bạn tao! Mẹ! Đánh chết mày! Đánh chết mày!”
Đối phương đã lấy lại bình tĩnh cũng bắt đầu nào lên, “Còn có đạo lý không đây! Đây là trận quyết đấu đấy! Thua thì về nhà nhà mà chơi!”
“Mẹ kiếp!” Y gỡ hai tay tôi ra, xông lên đánh người kia, chỉ tôi chỉ có thể tung một đấm vào bụng y, y rên lên hai tiếng mới dừng lại, tôi tiếp tục giữ lấy y, rồi quát vào mặt, “Trần Mặc! Cậu bình tĩnh chút đi!”
Y bỗng ngừng cựa quậy, dã tính cũng biến mất, tôi vẫn ôm y không buông, sau một lúc lâu, hắny rốt cục bình tĩnh lại.
Trận đấu lại tiếp tục, tôi đột nhiên giống như ăn phải nhân sâm, nén lại cảm giác đau đớn để ngênh tiếp từng đợt từng đợt tấn công.
Cảm giác đau đớn khiến tôi chết lặng, không còn đau nữa.
Phong độ của tôi bỗng nhiên tăng vọt khiến đối thủ hoang mang, thêm vụ Trần Mặc bày ra bộ dàng hung thần ác sát lúc nãy đã tạo thành chướng ngại tâm lý, hai người càng đánh càng ăn ý, phối hợp đúng lúc, cắn chặt răng gỡ từng điểm một.
Chu Tiêu đắc ý cười to, “Người thắng chung cuộc là — ”
Ninh Viễn An ra sức tiếp lời, “—Không quan tâm!…… ……”
Đánh yêu một cái.
“Mẹ! Họ Trữ kia, mới tặng cậu uống chai nước có ga! Cậu có lỗ tai hay không!”
Tiếng còi kết thúc vang lên, hai người chỉ hơn hai điểm, Ninh Viễn An cầm chai nước có ga xúc mạnh sau đó “bóc” một tiếng cái nắp bay ra xa.
Cả người tôi bây giờ mới thả lỏng, mới cảm thấy cổ tay như bị ai thiêu đốt.
Không sao.
Chỉ cần y sẽ thắng, trả cái giá nào cũng xứng đáng.
Hưng phấn cười ha hả, hướng về đám anh em giở vờ nhăn mặt, giương nanh múa vuốt ăn mừng.
Bỗng phát hiện ý đứng bên cạnh mà này giờ chưa phản ứng gì, vẫn giữ động tác đánh bóng, hơi thở dồn dập, tấm lưng cứng rắn đẫm mồ hôi……
Tôi đột nhiên có chút hít thở không thông, sợ ngay tại chỗ ôm chặt lấy y, nhưng kiên trì kiềm chế.
…… Đột nhiên, y dùng sức vứt cây vợt, hướng lại đây một phen ôm chặt lấy tôi.
Không hề phòng bị, ngực bị y ôm chặt đến sinh đau, mãnh liệt hít vào mùi vị y cho tràn ngập lồng ngực, hai trái tim dường như đang chung nhịp đập, phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Trần Mặc……” Tôi ôm chặt y, nhìn từng dòng mồ hôi đang chạy xuống nơi cổ y, “Đã dùng hết sức? Trái tim cậu đang đập nhanh lắm……”
Y lại càng ôm chặt, đem những lời tôi sắp nói ép lại.
“Tần Thụy,” Y mặt vùi mặt vào hõm vai tôi, mồ hôi hai người trộn lẫn vào nhau, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, nhưng linh hồn tôi chỉ nghe thấy thanh âm đau thương từ y phát ra, “……Cho dù cậu chết cũng chưa trả hết nợ đâu……Đồng tính luyến ái thì cùng tính luyến! Tôi chấp nhận! Mẹ nó, tôi chấp nhận hết!”
Tôi dùng sức nhắm chặt mắt lại, vì sợ hãi mà nước mắt cứ tuôn trào.
Toàn thế giới chỉ có đối phương là tồn tại.
Tôi há miệng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “Ú, ớ.”
Toàn thân đau nhứt sắp hết chịu nổi, phảng phất mùi máu tươi ồ ạt trào ra.
Kết cục của sự sống, chỉ là một ý niệm.
*****
Tôi muốn hộc máu.
Trần Mặc giống như con dã thú ôm chặt lấy tôi không chịu buông, ánh mắt xung quanh bắt đầu tràn đầy tò mò cùng xoi mói, đâu đó vang lên câu nói, “Tình bạn thời trẻ, phải biết quý trọng nha……”
Tôi sắp điên lên rồi, Trần Mặc đem sự giãy giụa của tôi đè ép xuống, chờ trở lại phòng ngủ, lập tức cười cợt nhã, “…… Có muốn diễn cảnh lúc nãy cho bọn họ xem lại?”
Tôi giơ tay làm động tác như muốn đánh vào mặt y.
Bị nhiều ánh mắt xoi mói khiến cả ngươi khó chịu y như có hàng ngàn con kiến bò quanh, ác cảm trong lòng bắt đầu dâng trào, hơn nữa lại còn ở trước mặt Đỗ Kinh Tinh.
Đêm đó, tôi đọc bài thật to, Trần Mặc rốt cục chịu không nổi, “……Nghiêm túc một chút! Tôi nhịn cậu một ngày thôi đó!”
Tôi nghiến răng nhìn y, trong lòng có muôn ngàn tơ rối, muốn nhịn lại chẳng nhịn được, hung hăng ném quyển trên bàn vào người y.
Nghe được y rên lên, tay bị ai đó dùng sức nắm lấy, “……Đầu óc cậu thoáng lắm mà! Quản bọn họ làm gì!…… Mẹ! Cậu quậy đủ chưa! Đừng hòng để tôi viết giấy xin lỗi cậu!”
Tôi nhịn không được phụt cười, vừa nhấc chân xỏ giầy vào, hạ giọng nói: “……Tản bộ không, tổ tông của tôi?”
Y chụp lên người tôi một cái mới chịu đứng lên.
Đi quanh trường một vòng, thỉnh thoảng nhờ ánh trăng ngắm nụ cười từ y, ngắm vài cái mà y đã dựng lông tơ lên, ngoái đầu nhìn chung quanh không thấy ai mới nắm lấy cổ áo tôi, miệng lưỡi giao triền.
Đi đến bảng thông báo, tôi vô ý giương mắt, nhất thời –
“Đây là cái gì!” Điên cuồng phun huyết.
Trên đó đang dán bức ảnh hai người ôm nhau.
Mặt tôi hiện rõ mồn một, dường như đang khóc, khó trách mấy bác gái trong căn tin cứ nhìn tôi rồi cười cười, tôi còn tưởng mình thành người nổi tiếng rồi chứ!
Y mím chặt môi, đột nhiên cảm giác tê dại truyền từ tay lên bộ óc.
“Sao thế!” Tôi kinh ngạc nhìn xuống.
“Cậu không chịu tôi ôm mà!” Y quay mắt trừng ta, đúng lý hợp tình chỉ ngón tay lên tấm hình, “……Dán lên chỗ này để rêu rao, có ý gì?”
Y hét đến kinh thiên động địa, chỉ sợ người khác không biết hai người đang yêu đương vụng trộm hay sao ấy, tôi cố gắng ngăn lại.
“Thôi! Thôi……Làm gì la lớn thế!”
Rất xa, quả nhiên có bảo vệ nghe thấy động tĩnh chạy tới.
Tôi phát hiện lúc lâm vào hiểm cảnh tôi thường trong cái khó ló cái khôn, nhanh chóng kéo y núp sau xe giáo viên, y chuyển thân nắm lại quyền chủ động. Tôi kinh sợ chống vào bụng vừa cắn cổ họng y, “……Có là cầm thú thì cũng phải xem địa điểm cho tôi, đừng có kéo cả ông đây cùng xuống nước.”
Y đau đến hút không khí, đem chân cạ vào giữa hai chân tôi, “…… Đâu cần dọa người mới đủ kéo cậu xuống nước.” Rồi nâng cằm tôi lên, “Há miệng, nếu không tôi kéo người đến đây đấy.”
Tôi đương nhiên tin, bắt lấy tóc y liền ngoan ngoãn há miệng. Thời điểm đầu lưỡi y vói vào khoang miệng, tôi cười thầm, “……Về sau không bao giờ tọa xe công cuối cùng một loạt.”
*****
Khi hai người ở chung một chỗ, cho dù không nói rõ ra nhưng đối phương vẫn hiểu được.
Cho nên ngày qua ngày cũng không có gì thay đổi, vẫn như cũ anh đá tôi cắn, không ai nhường ai.
Chẳng qua buổi sáng lúc mở mắt ra, tôi lập tức mở ra di động xem, chờ y trả lời tin nhắn, “Qua đây! Ông muốn hôn cậu.”
Trần Mặc sinh ra tại nơi này, thường thường về thăm nhà, học kỳ thứ ba y hưng phấn lắc lư chiếc chìa khóa trước mặt tôi, nói là cha mẹ y quyết định dọn ra ngoại ô hưởng thụ cuộc sống an nhàn, bây giờ căn nhà chỉ có mình y ở.
Tôi đứng sau cửa sổ, liếc mắt một cái đã nhìn xong căn phòng y ở mười mấy năm, sạch sẽ, đơn giản. Hít thật sâu, trong không khí đều là mùi của y.
Y có chút nhàm bắt chéo chân ngồi trên mép giường, nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi hơi thở gấp, khóe miệng câu lên, xoay lưng tiếp tục ngắm phong cảnh.
Bỗng nhiên quần áo căng thẳng, y ở phía sau nắm chặt vạt áo tôi, ta lười biếng cười một cái, dựa vào người phía sau, để y ôm lấy chiếc eo.
Xem ra y rất thích phong thái lười biếng này của tôi, hạ xuống một nụ hôn, sau đó dẫn dắt tôi phối hợp theo.
Giai điệu du dương vang lên bên tai thật dễ chịu, bàn tay y bắt đầu lướt xuống.
Chỉ là tùy ý vuốt ve nhau, âm nhạc khiến ta say mê nheo mắt lại, chiếc lưỡi mang đầy tình sắc kia nãy giờ đã đảo quanh khoang miệng rất lâu, y kéo khóa quần tôi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi cười, con ngươi đen láy, tôi như con ma men cũng máy động theo, thuận theo y để cởi dễ dàng hơn. Khó chịu hừ nhẹ, lại không thể kháng cự khoái ý ẩn ẩn khô nóng. Chỉ có thể không ngừng lắc lư, vươn hai tay nắm lấy eo cạ vào nửa người dưới của y.
Y gác đầu lên vai tôi, một bên phối hợp với chuyển động nửa thân dưới, một bên không ngừng thì thào cái gì đó.
Tiếng nhạc nhẹ lãng mạn, tôi chỉ loáng thoáng nghe y kêu tên mình “Tần Thụy…… Tần Thụy……”.
Y dùng hai tay nắm trụ cái tay ai đó đang mon men ra sau.
Tôi chuyển sang vòng quanh người y, không biết khiêu khích lẫn nhau bao lâu, y đột nhiên bật cười vì bụng đang réo lên một tiếng thật to.
“Đói bụng?” Tôi dùng hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm y.
“Đói muốn chết luôn.” Y nghẹn giọng, lôi kéo tôi lại gần chiếc giường.
Buổi tối ngày đó, tôi cương quyết trở về trường học, y không bằng lòng giữ chặt cái mông tôi rồi ép xuống, sống chết không di chuyển.
“…… Đừng quậy nữa, ngày mai, ngày mai rồi về, thu dọn mấy thứ.” Y có chút mệt nhọc, lẩm bẩm bên tai câu đó.
“Cậu nói cái gì!” Tôi sửng sốt, nắm lấy mặt y, “Thu dọn cái gì?”
“Chứ em nghĩ anh nói cái gì!” Y vẫn nhắm chặt mắt, có chút tức giận, “Dọn ra đi, chúng mình sẽ ở chỗ này.”
Tôi sửng sốt một hồi, cau mày tránh khỏi y, “Không muốn.”
Sắc mặt y trầm xuống, ngang ngược cởi quần áo của tôi xong rồi ném ra xa, “Dám nói không muốn! Dựa vào cái gì mà dám nói thế!”
Tôi lười cãi lại, nghiêm túc nhìn y, “Tôi chưa từng muốn dọn ra, tôi thích Chu Tiêu với Ninh Viễn An.”
Y nhướng mày dữ tợn, đá vào mông tôi một cước.
“Khốn kiếp!” Tôi kêu đau, căm tức cắn lại đáp trả.
“Cứ là nam nhân cậu đều thích! Mẹ, nghe thật chói tai!”
“Chói tai?” Tôi giận dữ cười, “Vậy cắt lỗ tai đi cho đỡ bớt việc? Nếu tôi nói tôi thích ai, cậu liền chạy đi giết người ta?”
Y bóp cổ tôi, nói như muốn nuốt cả lời sắp nói ra vào trong, “Đừng có thách tôi.”
Tôi giãy ra, ho vài tiếng cho thông cổ họng, sau đó nhào vào người y, “Cùng tự sát đi.”
Sắc trời ngày càng tối đen, tôi đứng dậy tính mặc quần áo, sắc mặt y thực sj khó coi, cả người như muốn bốc hỏa, “Tùy cậu!” Xoay người hướng mặt vào tường.
Đi ở trên đường, cả người phát lạnh, đã thật lâu rồi chưa từng đi bộ một mình, gần ba năm rồi nhỉ, bất luận mối quan hệ này có ai muội bao nhiêu, nhưng trong tay luôn là Trần Mặc.
Mắt bỗng nhiên đau xót, hận y cũng hận chính mình.
Bên tai đột nhiên vang lên động tĩnh, quay lại nhìn, ngây người mấy giây, y đang cười trên chiếc ô tô, hai mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào tôi.
“Một tuần hai lần! Cứ như vậy đi.” Y thô lỗ bắt lấy tôi kéo lên phía sau, ngăn lại những lời tôi sắp mở miệng nói, “Câm miệng! Nói nữa tôi trở mặt.”
Tôi còn chưa kịp cười, đã bị yên xe đụng vào hạ thân, đau điếng.
“Mẹ!” Y dùng tay giữ chặt eo tôi.
*****
Ngày trôi qua rất nhanh, vào giữa học kỳ, rất nhiều bạn học tìm công việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập, tôi không hề tồn tại loại áp lực ấy, Trần Mặc thì luôn kề bên.
Một thời gian ngắn, chúng tôi đi thăm đến quán bar A Nam, cậu ta vẫn là một anh em tốt.
Ninh Viễn An cố ý chuốc rượu y, đầu lưỡi cay xè.
Chu Tiêu ăn củ lạc, vẻ mặt không cảm xúc, tự dưng hỏi một câu: “Họ Trữ, nước có ga uống ngon, hay rượu ngon hơn?”
Sau đó hạ thấp ánh mắt cười to, “Đừng đáp, một đống vô nghĩa.”
Tôi với Trần Mặc ngồi trong góc, đoạn đối thoại mơ hồ đó cũng lọt vào tai, nhưng căn bản không để tâm nghe, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, người y nóng bừng cứ sáp lại gần tôi.
“Hôm nay nhận được một cái offer, phỏng chừng sẽ làm ở công ty đó.”
“À……” Tôi bồn chồn, chỉ lo dùng mũi chân hoạt hắn tiểu thối nhìn hắn hô hô cắn răng.
“Cậu cũng tìm nhanh lên đi, thiếu gia. Tìm công ty nào gần nhà ấy.”
Tôi nhất thời sửng sốt, “Gần nhà?”
“Vô nghĩa!” Y mày mặt nhăn nhó, mắt thấy sắp bốc hỏa. “Đương nhiên là gần nhà tôi rồi! Đầu óc cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Đột nhiên cứng lưỡi, tôi thật sự chưa nghĩ tới, bởi vì tôi biết ba sẽ không giao lại sự nghiệp của ông cho tôi. Hiện tại lại bị loại chuyện này ném vào mặt, bức tôi phải chọn một trong hai.
Thời điểm tôi ngây người, y sáp lại gần, nắm lấy tóc tôi, “Cậu dám nói không chịu ở lại, nói lại thử xem!”
Da đầu tôi đang đau đớn, lại bị cách nói ngang ngược kia chọc giận, cười lạnh đứng lên, “Tại sao tôi không dám nói!”
“Tốt……” Ánh mắt y nhanh chóng âm trầm, nện một đấm lên bàn cái “rầm”, chén dĩa rung lên, “Vậy mối quan hệ mấy năm nay giữa chúng ta là sao? Chơi đùa?!”
Toàn bộ quán bar bị một màn này dọa, tôi đẩy y ra rồi cười lạnh, “…… Chẳng lẽ chơi đùa khiến cậu khó chịu?”
“Không cho đi!” Y rống giận, hung hăng đá vào cẳng chân, ngăn không cho tôi đi, “Nói rõ ràng xem.”
Tôi đau đến nỗi cúi gập người xuống, không khách khí đáp lại, “Nói rõ ràng? Có thể. Trần Mặc, cậu từng đến nơi tôi sinh ra chưa? Không có đi…… Cậu xem tôi làm chuyện gì cậu đều cho đó là đương nhiên, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ xem tôi muốn gì, đúng hay không?”
Y mím chặt miệng, ánh mắt hung ác nhìn vào tôi, một câu cũng không nói.
Tôi cười lạnh che bụng đẩy y ra, lần này y chẳng phản ứng gì, tôi tỏ ý xin lỗi A Nam, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Buổi tối ngày đó, tôi đứng trên ban công, thẳng đến khi cửa lý túc xá đóng lại, y cũng không trở về, tôi mím môi đi vào nhà, mới phát hiện đã quên áo khoác, cả người lạnh thấu xương.
Ngày kế, chúng tôi nhận được một thiếp mời màu hồng.
“Tà môn quá.” Chu Tiêu lật trái lật phải, “Đỗ Kinh Tinh xuất ngoại, cư nhiên mời tất cả bọn mình?”
“Lại bị đám nhà giàu giày vò!” Ninh Viễn An thống khổ nhìn cái túi thức ăn, chết sống cố nhịn lại, chừa cái bụng để đi dự tiệc.
Chu Tiêu liếc nhìn, cảm thấy thú vị liêu nắm chiếc mũi của cậu ta lại rồi dụ dỗ, “Đỗ Kinh Tinh kia bất kể có lão ba là viện trưởng đi nữa, họ Trữ……Chân gà này thơm lắm đấy……”
Tôi cười ha hả, nhìn Ninh Viễn An kiên trì cố nhịn lại đám nước miếng sắp chảy ra.
Trong buổi tiệc tối, vừa uống mấy hớp rượu, tôi lập tức hoa mắt choáng váng, vuốt vuốt cổ họng cho bớt cay.
Thấy Trần Mặc ở bên kia bày ra vẻ mặt thận trọng không biết nói cái gì đó với Đỗ Kinh Tinh, đột nhiên cơn tức giận muốn bạo phát, rất muốn kêu cái tên oắt con đó lại đây.
“A……” Vừa mở miệng ra yết hầu liền đau đớn.
Không ai chú ý tới tôi, dường như Trần Mặc lại nghe được cái gì, quay phắt đầu lại, thấy sắc mặt tôi xanh mét đang trừng y, lại chuyển đầu về, không hề quan tâm.
“……Đồ con rùa.” Tôi uể oải dựa vào tường ngồi xuống, nhắm mắt lại, liền cảm thấy một mảnh mông lung.
Tay đột nhiên bị nắm lấy, không mở mắt cũng biết là ai, cũng không giãy dụa mặc y nắm.
“……Tối hôm qua làm gì!” Y kéo tôi lên cho dựa vào tường.
“Trắng đêm cuồng hoan.”
“…… Mẹ!” Hắn căm tức hạ giọng nguyền rủa, kéo tôi lại chỗ sô pha, cầm áo khoác lên, “Tôi không tin em sẽ không nói thật.”
Tôi mở to mắt, nhìn theo bóng dáng y, thấy Đỗ Kinh Tinh thần sắc phức tạp đang nhìn lại đây.
Mệt mỏi nằm xuống, chung quanh một mảnh náo nhiệt khiến tôi hoảng hốt, không biết qua bao lâu, không khí dường như đạt đến đỉnh điểm, Trần Mặc bị người ta ép uống rất nhiều rượu, một đám người vây quanh y cùng Đỗ Kinh Tinh.
Tôi không biết sức lực từ đâu đến, mở to hai mắt tròn xoe trừng về phía đó.
“Trần Mặc!” Có người uống đến líu lưỡi, “Đêm nay phải hôn cậu một cái!”
Trần Mặc cười híp mắt, dáng người thẳng đứng có chút lảo đảo, chỉ có tôi mới biết tửu lượng thực sự của y, cho dù tất cả người trong phòng này ngã xuống y vẫn có thể đứng đó, “……Được, được, hôn.”
Tôi trừng mắt nhìn bộ dáng tùy ý của y. Đầu càng ngày càng choáng.
“Hôn ai? Hôn ai?”
Đoàn người xôn xao, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Kinh Tinh lại đỏ lên.
Cô ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp, cô chưa từng mỉa mai tôi câu nào, cũng không chấp nhận một nam sinh nào đã từng theo đuổi. Cô rất tốt……
Càng nghĩ nhiều đầu óc càng loạn, phiền lòng nhắm mắt lại.
“……Hôn……Hôn……”
Cả căn phòng rất ồn, đột nhiên có một loại khí tức quen thuộc phả vào mặt.
Cơ thể tôi phản ứng còn nhanh hơn phản xạ bộ óc nên biết đó là gì.
Khi cơ thể y lại gần, tim tôi đau xót, ngoan ngoãn hé miệng ra, đầu lưỡi ấm áp lướt một vòng quanh khoang miệng, cảm giác tràn đầy khiến tôi ho khan.
“Ha ha!” Mọi người cười vang, kéo y ra, y ngồi xuống bên cạnh giả vờ say khướt.
“Trần Mặc……” Chu Tiêu cười đến không thở nổi, “Đã say lắm rồi còn không chịu thiệt, đáng tiếc ăn nhầm đậu hủ.”
“Đúng đó, đúng đó!” Không biết ai lại đến kéo y lên, “Cái tên này lúc nào cũng minh mẫn, trong phòng này đầy con gái, lại chạy tới đây vô lễ với nam nhân.”
Y phối hợp bị kéo đi, giọng nhừa nhựa, “Không thể sao? Mẹ không thể sao!”
Mọi người lại cười vang lần nữa, tôi cắn môi, kéo áo che đi dục hỏa nơi khóe mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.