Nghe vậy, Tôn Quốc Lệ sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, vội xoay người về phía Diệp Hi Hòa, liều mạng dập đầu: “Diệp thiếu gia! Tôi đúng là không phải người, tôi đã bị tiền tài che mờ mắt, tôi thật đáng chết! Xin cậu hãy ra ngoài đi ạ, đừng chấp nhặt với tên đồi bại như tôi, cầu xin cậu!”
Diệp Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Thượng úy à, ông còn nhớ không vậy? Tôi đã nói là không cần ông quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài mà, xương sống của ông dễ cong thật đấy!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Quốc Lệ nào dám đáp lời, chỉ biết ra sức dập đầu cầu xin Diệp Hi Hòa, ông ta đập mạnh đến độ rung cả sàn, trán chảy cả máu.
Trên mặt Diệp Hi Hòa để lộ vẻ khinh miệt, nói thật, với cái lũ tiểu nhân này, nếu không phải bây giờ đang có việc cản đường thì còn lâu hắn mới dễ dàng buông tha cho đối phương.
Không đập ông ta thành bãi máu là đã xem như phần mộ tổ tiên bốc khói rồi đấy!
“Tôn Quốc Lệ đúng không? Bớt xài chiêu này với tôi lại!”
Diệp Hi Hòa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai đã tố cáo tôi với ông mà sao có thể tới hội thương mại Nhật Bản đúng lúc như vậy để bắt tôi hả?”
“Là... Là Vương Nguyên Bảo!”
Tôn Quốc Lệ nào dám không nhận tội, huống hồ chỉ bây giờ trong lòng ông ta cũng hận Vương Nguyên Bảo gần chết, đều là do tên kia hãm hại cả.
“Vương Nguyên Bảo gọi điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thanh-diep-hi-hoa/3405931/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.