Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Quân Thanh Vũ đi vào Quân gia, đã thấy được phụ tử Quân nhị gia đang đi đến, mày nhàn nhạt một chọn, xem ra tin tức của bọn họ vẫn kịp thời, chính mình mới đi vào gia tộc đã bị đuổi ra ngoài. Ở trong trí nhớ, lúc này Quân Tử Duy đã đi đón Quân Mộng Liên, cũng không ở nhà, khó trách Quân Nhất Phàm sẽ đến tiền viện…… “Quân Thanh Vũ, ngươi còn không biết xấu hổ mà trở về?” Sắc mặt của nhị gia xanh mét, oán hận lườm Quân Thanh Vũ. Quân Thanh Vũ nhướng mày cười nói: “Có phải ngươi nên hỏi vì sao ta còn sống hay không?” “Ngươi……” Sắc mặt của nhị gia đại biến, hung ác cắn răng, ánh mắt hung ác như có thể cắt nàng thành vạn đoạn: “Ngươi trả lời trước một tháng này ngươi đã đâu? Loại người không để gia tộc vào mắt như ngươi, một tháng ra cửa không về thì có gì tư cách bước vào Quân gia?” Nhìn khuôn mặt tức giận của nhị gia, Quân Thanh Vũ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thanh lãnh chứa tia khiến người ta kiêng dè. “Ta sao không trở lại, không phải nhị bá rõ nhất sao?” Hai tay đặt ở hai chân nắm chặt thành quyền, nhị gia hít sâu một hơi, ông ta hiểu rõ để đại ca biết chuyện mình đuổi giết Quân Thanh Vũ sau đó sẽ phải gánh vác hậu quả. Mà bây giờ muốn giết người diệt khẩu, cũng đã không còn kịp nữa rồi. “Quân Thanh Vũ, nếu ngươi vẫn luôn không trở về thì cũng thôi, bây giờ nếu ngươi đã trở lại, nhất định sẽ hối hận! Chắc chắn ngươi cũng biết chất nữ Mộng Liên của ta đã trở lại, đến lúc đó, ngươi còn muốn có lành sao?” Nhị gia hừ lạnh một tiếng, trong mắt chứa tia lạnh lẽo. Khóe môi nhếch lên, Quân Thanh Vũ thật sự rất muốn nói cho ông ta, nàng chờ mong chính là Quân Mộng Liên trở về. Nữ nhân này đã từng mang đến cho nàng đau xót quá lớn, cũng đoạt đi tính mạng của người thân nhất trong cuộc đời của nàng, cho nên, nàng sẽ khiến cho nàng ta nếm chịu một chút cảm giác sống không bằng chết như thế nào. Cái loại thống khổ này, so với nàng gây ra cho Mục Thanh chính là gấp trăm lần không ngừng! “So với ta, hình như Quân Nhất Phàm gặp được càng thêm thống khổ, tính cách của Quân Mộng Liên di truyền từ phụ thân của nàng, luôn căm thù đến tận xương tuỷ với phế vật.” Đôi mắt đầy ý cười đặt ở trên người Quân Nhất Phàm, Quân Thanh Vũ cong môi nói. Nhị gia vừa định tức giận, ngay vào lúc này, một thị vệ hoang mang chạy đến báo: “Nhị gia, Mục gia, gia chủ Mục gia dẫn theo một đám người đánh đến.” “Cái gì?” Vẻ mặt của nhị gia cứng lại, khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Đều đi theo ta nhìn xem!” Ngoài cửa lớn sơn đỏ của Quân gia, Mục Phi Nhiên dẫn theo một đám người hùng hổ xông đến, mà ở phía sau ông có khênh một cái cáng, nằm trên cáng là một thanh niên nửa chết nửa sống. Quân nhị gia nhìn một cái đã nhận ra thanh niên kia là Mục Thanh của Mục gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xem bộ dáng này hình như là bị đánh không rõ. “Mục gia chủ, Đây…… Sao lại thế này?” “Sao lại thế này?” Sắc mặt của Mục Phi Nhiên trầm xuống, trong mắt chứa lửa giận ngập trời: “Đây đều là chuyện tốt mà Quân gia các ngươi làm! Hơn nữa tuổi còn nhỏ mà xuống tay ngoan độc như thế, chẳng những đánh gãy xương toàn thân của con ta, còn giẫm nát bàn tay và bàn chân hắn, hơn nữa còn cắt đi công cụ nối dõi tông đường của hắn, bây giờ ngươi lại còn dám hỏi ta sao lại thế này?” Mục Phi Nhiên nhớ đến lời của y sư nói với ông đã cảm giác toàn thân phát lạnh. Toàn thân trên dưới, tất cả xương lại không có một khối hoàn chỉnh, tất cả đều đã đứt gãy, thảm trọng hơn nữa là nghiền thành dập nát. Rốt cuộc có thâm cừu đại hận bao nhiêu, mới có thể khiến một người xuống tay tàn nhẫn như thế? “Cái gì?” Quân nhị gia kinh hãi, ông nhìn thanh niên trên cáng, máu toàn thân đều trở nên lạnh lẽo: “Mục gia chủ, có phải ngươi lầm hay không? Hình như Quân gia chúng ta không ai đã làm chuyện như vậy.” “Đến lúc này rồi, Quân gia các ngươi còn muốn che chở cho người nọ?” Mục Phi Nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Lập tức để tiểu tạp chủng Quân Thanh Vũ kia cút ra đây cho ta!” “Quân Thanh Vũ, việc này là nàng làm?” Nghe được lời này, ngược lại Quân nhị gia đã không còn lo lắng, đáy lòng dâng lên một tia vui sướng, ông đang lo không có biện pháp giết tiểu tiện nhân kia, không nghĩ đến có sát thủ miễn phí này đưa đến cửa. “Mục gia chủ, Quân gia chúng ta làm việc luôn công bằng, quyết sẽ không bao che cho bất kì tội nhân gì, nếu Quân Thanh Vũ lại có lá gan lớn phế đi thiếu gia Mục gia như vậy, theo lý nên vì thế mà đền mạng!” Quân nhị gia cắn chặt răng, một tia ác độc chợt lóe qua từ đáy mắt của ông ta. Thật ra, Mục Phi Nhiên đến đây cũng không ôm hy vọng quá lớn, rốt cuộc Quân gia còn có một đệ tử ngoại môn Thanh Minh Phái, Thanh Minh Phái kia ông ta không đắc tội nổi. Nhưng ông ta không nghĩ đến nhị gia hận Quân Thanh Vũ đến trình độ như thế, thậm chí nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm giao người cho ông. Như vậy cũng tốt, phế đi nhi tử của ông, ông phải khiến nàng trả mạng! “Mục Phi Nhiên ngươi vô sỉ!” Quân béo vừa nghe lời này, lập tức hét lên: “Rõ ràng là cẩu tạp chủng Mục Thanh kia ra tay trước, Quân Thanh Vũ chỉ là vì cứu chúng ta, thuộc về phòng vệ chính đáng, còn có ngươi……” Hắn nhìn phía Quân nhị gia, mặt béo tức đến đỏ bừng: “Ngươi từ bỏ Quân Thanh Vũ, nhất định sẽ hối hận!” “Hối hận?” Nhị gia lạnh lùng cười, không để lời nói của mập mạp này ở trong lòng chút nào: “Từ khi ta sinh ra, đã không biết hối hận là thứ gì!” Buồn cười, chỉ bằng tiểu tiện nhân này cũng có thể khiến ông hối hận sao? “Quân béo.” Thấy mập mạp còn muốn nói chuyện, Quân Thanh Vũ vỗ bờ vai của hắn, cho hắn một ánh mắt trấn an, rồi mới nhìn về phía nhị gia: “Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?” Quân nhị gia hừ lạnh một tiếng, nói: “Quân Thanh Vũ, ta cho ngươi một câu, ở đại lục này, chỉ có hậu trường mạnh mẽ, hoặc là thực lực đủ khiến rất nhiều người đều run rẩy, ngươi mới có thể muốn làm gì thì làm, với loại người không có hậu trường cũng không có thực lực như ngươi, hơn nữa phải mượn Quân gia mới có thể lấy được sinh tồn, dựa vào cái gì muốn làm cái gì thì làm cái đó? Ngươi cân nhắc chính mình một chút, có tư cách kia sao?” Hậu trường mạnh mẽ và thực lực cường hãn. Trước khi trùng sinh, nàng đã hiểu rõ đạo lý này. Quân Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười, ở trước mắt bao người, ngón tay của nàng chỉ lên trời xanh, lập lời thề: “Quân Thanh Vũ ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ tách khỏi Quân gia, không có bất kì quan hệ gì với người của Quân gia nữa!” Đừng nói những người khác, ngay cả đám người Quân béo cũng vì thiếu nữ đột nhiên tuyên thệ mà ngây ngẩn cả người. Nhưng Quân béo cũng hiểu rõ, với nàng mà nói tách khỏi Quân gia còn tốt hơn. “Mẹ nó, lão tử cũng không lăn lộn! Quân Thanh Vũ, ngươi muốn tách khỏi Quân gia, ta sẽ đi với ngươi, dù sao người nơi này đều là một đám súc sinh không bằng hỗn đản.” Mập mạp hung hăng cởi áo ngoài trên người xuống, ném xuống mặt đất, hắn cao ngạo nâng đầu đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, ở một khắc này, cuối cùng cũng có một loại cảm giác hãnh diện. Hắn đã sớm chịu đủ rồi, nơi này thật sự đen đủi, rốt cuộc không ngây ngốc tiếp nữa. Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười, ánh mắt chưa từng dời đi ở trên người nhị gia: “Về sau, dù ngươi quỳ xuống cầu xin ta ta cũng sẽ không trở lại Quân gia.” “Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi? Chỉ bằng ngươi?” Nhị gia suồng sã nhìn nàng một cái, cười lạnh một tiếng: “Nằm mơ!” Ngay lúc ngoài cửa viện ồn ào, một tiếng quát nghiêm khắc từ phía sau truyền đến. “Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói quen thuộc khiến Quân Thanh Vũ ngẩn ra, khẽ nheo đôi mắt lại, ở một khắc kia trong lòng phập phồng không ngừng. Nàng biết, là Quân Tử Duy đi đón Quân Mộng Liên đã trở lại……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]