Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt gần như vặn vẹo ở trước mắt này, trong ánh mắt lạnh lùng không chứa một tia sắc thái, nàng và Quân Thanh Hải vốn không có cảm tình gì, bây giờ nàng cũng chỉ chọn tự bảo vệ mình.
Đáng tiếc, bây giờ nàng không phải là Quân Thanh Vũ mềm yếu vô năng năm đó.
Mười năm đuổi giết, tạo thành nàng đang đứng ở đây bây giờ, cả đời này, nàng sẽ không ngu xuẩn như kiếp trước, cũng sẽ không đau khổ cầu toàn như kiếp trước.
“Ta chấp nhận.”
Giọng nói lạnh nhạt từ trong cổ họng của thiếu nữ phát ra, lại khiến đám người nháy mắt nổ tung.
Nàng chấp nhận rồi? Bọn họ không nghe lầm chứ? Cứ như vậy, Quân Thanh Vũ sẽ không bao giờ là người trong tam phòng nữa, sau trận tỷ thí, nói không chừng còn bị trục xuất khỏi Quân gia.
Lấy thực lực của nàng, rời khỏi che chở của Quân gia, kia chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Quân béo ngây ngốc há miệng thở dốc, ánh mắt không hiểu nhìn bóng dáng mảnh khảnh đứng ở trong gió ở giữa sân tỷ võ, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ kiên quyết trên khuôn mặt của thiếu nữ, miệng mở ra lại không nhịn được ngậm lại.
Mẹ nó, Quân Thanh Vũ gia hỏa này đang làm cái quỷ gì vậy? Nhưng nàng ở Quân gia không tốt đến đâu, nếu rời đi còn có tự do một chút.
Ít nhất sẽ không có ai gọi nàng là phế vật.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu lão đã sớm nhìn thấu tất cả là bình tĩnh nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-than-nghich-thien-ma-phi-chi-ton/561129/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.