Một mảnh quang huy thần thánh lấy Ôn Nhu làm trung tâm phát tán ra bốn phía, khiến tất cả mọi người xung quanh đều được tắm vào đó.
Arias chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một hồi ấm áp thoải mái không nói nên lời.
Nương theo mảnh quang huy thần thánh này, từ trên người năm tên binh sĩ triệu hoán chết trận đồng thời nhấc lên năm cột sáng thần thánh thông thẳng lên trời.
Sau đó năm người đứng dậy giữa cột sáng, hai mắt nhìn lẫn nhau, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, hiển nhiên là ngạc nhiên tại sao mình lại được hồi sinh. Thương tích trên người bọn họ dần dần khép lại, nhưng chỉ lát sau cột sáng liền biến mất, mấy người Frost phát hiện thương thế của mình vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng ít ra cuối cùng đã sống lại.
Kafka sờ sờ toàn thân mình: “Đây là có chuyện gì? Nếu nhớ không lầm thì tôi hẳn là chết rồi… Tôi đã chết sao? Đã từng chết sao?”
Facey rất khẳng định gật đầu: “Tôi không dám khẳng định bản thân có phải đã chết hay không, nhưng tôi dám khẳng định cậu đã chết, bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy cậu chết ất ơ.”
“Vậy còn anh thì sao?” Michelle hỏi Facey.
Facey trả lời: “Tôi nghĩ mình cũng đã chết.”
Lair xen vào: Đúng vậy, tôi đã chứng kiến anh chết, Facey, tôi vô cùng khẳng định việc này, à, cả sếp cũng đã chết, mặc dù hiện tại sếp vẫn đứng cạnh tôi.”
Frost buông tay: “Chuyện này thật thú vị, có lẽ là Thượng Đế đang hiển linh.”
“Không, là cấp trên hiển linh.” Arias trả lời: “Ngay vừa rồi em còn đang thương tâm khổ sở vì sự ra đi của các anh, nhưng trong nháy mắt các anh đã sống lại… Ai tới bồi thường nước mắt cho em đi.”
Lông mày Ôn Nhu khẽ nhíu một cái.
Nàng chú ý tới một việc: Năm binh sĩ, kể cả Frost, toàn bộ chỉ khôi phục 100 điểm tánh mạng.
Đúng, chỉ khôi phục 100 điểm, Nhưng Cứu Rỗi của Thiên Sứ Ban Mai có thể hồi phục sinh mệnh cao nhất tới 1000 điểm, chia đều cho năm người hẳn là 200 điểm mới đúng. Dù cho có người sinh mệnh lực cao hơn con số này, ít nhất giống như Lair, Facey có thể khôi phục toàn mãn. Nhưng bây giờ mỗi người đều chỉ khôi phục 100 điểm.
Xảy ra vấn đề!
Ôn Nhu lạnh cả tim.
Lúc này khoảng cách nàng sử dụng dòng máu Andariel đã qua ba phút, vòi rắn sau lưng nàng và Thần Thú Trảo tay phải, toàn bộ đã không còn. Theo lý thuyết thì loại huyết thống này hẳn nên hoàn toàn biến mất, nhưng nàng lại có thể cảm giác được huyết mạch Andariel đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng như cũ.
Cho dù lực lượng này đã không còn xung đột với huyết thống Thiên Sứ Ban Mai, nhưng kỹ năng Cứu Rỗi lại có hiện tượng nhược hóa, điều này rõ ràng cho thấy tính chất của vấn đề đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Bất quá Ôn Nhu rốt cuộc chỉ cười nhạt một tiếng, nói với Frost: “Đây là năng lực của tôi, bất quá mỗi thế giới nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng một lần. Nhiệm vụ lần này các anh không thể lại chết lần thứ hai, nếu không sẽ không còn ai có thể cứu các anh được nữa.”
“Vâng, cấp trên, chúng tôi đã rõ!” Frost một mực cung kính giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Nhưng mà sau cái chào này, tay của Frost lại không buông xuống, ngược lại nhìn chằm chằm Ôn Nhu, không chỉ riêng Frost, ngay cả những binh lính khác cũng nhìn nàng.
“Các anh đang nhìn gì thế?” Ôn Nhu ngẩn ngơ, nàng cúi đầu xem lại mình, lập tức đã sáng tỏ.
Hóa ra sau khi liên tiếp trải qua chiến đấu gian khổ, nào là trảo xé nào là lửa thiêu, quần áo chất lượng có tốt mấy cũng bị phá hư nghiêm trọng, làm cho xuân quang tiết lộ nghiêm trọng ra ngoài.
Lúc trước chạy trốn bỏ mạng, ai cũng không để ý, thời khắc này trầm tĩnh lại, một đám binh lính trẻ tuổi chứng kiến cảnh tượng này, há lại có thể trấn tĩnh nổi, đều khí huyết sôi trào.
Ôn Nhu cười cười: “Nhìn đẹp không?”
Mặt Frost lập tức đỏ lên, lại nghiêm một lần nữa: “Tôi cảm thấy thật có lỗi vì sự vô lễ của mình, cấp trên!”
Frost rốt cuộc vẫn là một sĩ quan xuất sắc, tâm thần chỉ hơi hoảng hốt một chốc, liền nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh, đồng thời đứng nghiêm không chớp mắt. Không chỉ có Frost, tất cả binh sĩ cũng đồng thời nghiêm, không dám tiếp tục liếc xem Ôn Nhu.
“Không có vấn đề gì.” Ôn Nhu thản nhiên nói: “Trong chiến đấu không có nam nữ khác biệt, chỉ có phân chia sinh tử. Nếu ngay cả điểm ấy đều không thể thông suốt, vẫn là đừng lăn lộn trong thế giới này nữa. Ở thế giới trước kia của tôi, mặc càng ít hơn thế này đi trên đường cũng không hiếm thấy, chớ để tâm làm chi.”
Nói xong nàng tiện tay lấy ra một bộ quần áo mới từ Huyết Tinh văn chương, cởi quần áo cũ rách ra, rồi thản nhiên thay đồ mới trước mắt mọi người —— trên thực tế nàng cũng không có chỗ nào tốt hơn để che lấp chính mình, còn không bằng dứt khoát thoải mái.
“Belial chết rồi.” Y nói, tiện tay ném một cái rương cho Ôn Nhu.
Bên trong là một lọ máu Ma vương dối trá, hai khối đá rune, ngoài ra còn có một cuốn sách.
Quyển trục kỹ năng Cơ thể ma hữu cấp C: sau khi sử dụng có thể chỉ định mục tiêu gia tăng 10% hạn mức sinh mệnh cao nhất và lượng sinh mệnh đối ứng, mỗi lần tăng lên một cấp gia tăng hiệu quả 10%, đẳng cấp cao nhất là 5, giới hạn trong sinh vật loại triệu hoán, không thể chồng điệp trên cùng mục tiêu, duy trì thời gian 10 phút, tiêu hao 2 điểm tinh thần lực, thời gian hồi phục 3 giây.
“Đáng tiếc không phải siêu cấp gia tốc.” Ôn Nhu đích lẩm bẩm một câu, nếu Avril ở chỗ này thì tốt rồi, bạo Belial thêm mấy lần, biết đâu thật có thể tuôn ra.
Nàng xem xem lão Mạnh: “Anh muốn cái gì?”
Dựa theo quy củ, ngoại trừ khối lập phương Horadric, tất cả thu hoạch khác đều có lão Mạnh một nửa, bởi vậy Ôn Nhu hỏi lão Mạnh.
Lão Mạnh nhìn Tia Chớp Đen cơ hồ bị đốt thành sắt vụn cách đó không xa, lại nhìn nhìn Ôn Nhu, sau đó hồi đáp: “Tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, lần này có thể thành công, cô xuất lực hơn tôi nhiều lắm, thậm chí còn tiêu hao một lọ máu Andariel, chai huyết dịch này coi như là cho cô đền bù tổn thất. Còn lại mỗi người chia đôi, quyển trục và đá rune về cô. Mã tấu và bản vẽ chế tạo sinh vật bất tử về tôi.”
Ôn Nhu nhíu mày: “Anh thực sự muốn bản vẽ kia đến vậy ư?”
Lão Mạnh không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Ôn Nhu.
Ôn Nhu thở dài: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Nàng phất phất tay, Lair cầm Mã tấu trong tay giao cho lão Mạnh.
Sau đó Ôn Nhu nói: “Có thuốc lá không? Cho tôi một điếu.”
Lão Mạnh quăng điếu thuốc cho nàng: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến hút thuốc lá?”
“Thấy phiền trong lòng.” Ôn Nhu nhận điếu thuốc, dùng lửa tàn dư trên mặt đất mãnh liệt hút một hơi.
“Đánh thắng một trận chiến còn có gì phiền hay sao?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh coi như tôi đã tới tháng đi.”
“…”
Ôn Nhu thu Tia Chớp Đen vào văn chương, nói với sáu người lính: “Đi thôi, có vẻ như chúng ta phải lết bộ trở về Lut Gholein rồi. Vậy cũng tốt, một đường tản tản bộ, nhìn xem phong cảnh, đừng quên kêu bọn John đến, họ chạy đi đâu không biết. À này lão Mạnh, thuận tiện kể tôi nghe chuyện về Singapore đi, nghe bảo đàn ông nơi đó toàn dân ẻo lả.”
“Cô xem tôi giống như ẻo lả sao?”
“Hơi hơi. “
“…”
***
Tầng năm Điện Ngục, Thẩm Dịch trầm mặt tự hỏi.
Thời gian hắn suy tính kỳ thật cũng không dài, chỉ là ngắn ngủi hơn hai mươi giây, nhưng lại phảng phất như đã qua ba thu ấy.
Hồng Lãng kéo theo chiến phủ nhảy ra: “Còn suy nghĩ cái gì, lát nữa ngươi mang Kim Cương, Nghi Vũ và Avril đi giúp mập mạp, ta với mấy người kia lưu lại ngăn địch.”
“Nghĩ hay quá ha! Sáu chọi mười bốn, ông đây mặc kệ chuyện này!” Trâu Nghị kêu to.
Thẩm Dịch hạ tay xuống: “Chuyện này đợi lát nữa hẵng nói, tất cả mọi người trước tiên tắt hết kênh đoàn đội đi, đừng để La Hạo nghe thấy. Trâu Nghị, bọn hắn làm thế nào biết vị trí Điện Ngục?”
“Ta làm sao biết!” Trâu Nghị nộ hô: “Hoặc là bọn hắn đã sớm nắm được địa chỉ những điểm nhiệm vụ khác, hoặc là bọn hắn hoàn thành xong nhiệm vụ lại đi khắp nơi sưu tầm, kết quả vừa vặn đụng phải!”
Thẩm Dịch lập tức lắc đầu: “Không, không đúng, bọn hắn là vọt thẳng tới nơi này đấy.”
Trâu Nghị hỏi lại: “Ngươi làm sao biết?”
Thẩm Dịch chĩa chĩa đồng hồ trên Huyết Tinh văn chương: “Bởi vì nơi này không phải điểm nhiệm vụ cách Arcane Sanctuary gần nhất. Các ngươi nhìn thời gian, từ lúc nhiệm vụ Arcane Sanctuary hoàn thành tới bây giờ mới qua không đến một tiếng, khoảng cách từ chỗ đó tới nơi này có hơn một trăm km, bọn hắn là ngựa không ngừng vó lao thẳng đến đây! Tốc độ mười bốn người vốn là có nhanh có chậm, nhưng bây giờ lại đến cùng lúc, càng nói rõ bọn hắn đã sớm hẹn trước!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người đều giật mình.
“Khốn kiếp!” Hồng Lãng thét lớn nhảy dựng lên, chiến phủ Đồ Lục chỉ hướng bọn Hoàng Thiên Ngưỡng: “Nhất định là mấy tên tạp chủng các ngươi bán đứng chúng ta!”
Sắc mặt bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng đại biến, Lý Kiên Nhận bạo hống: “Họ Hồng kia, cmn ngươi chớ oan uổng người tốt, lão tử không hề làm loại chuyện này!”
“Thôi đi, ta thấy trong lòng các ngươi không cam, cho nên cố ý hãm hại. Mới vừa rồi tên khốn Tang Tam Tát kia còn khuyên chúng ta đánh Duriel trước, nếu nghe lời các ngươi, đến lúc đó chúng ta chết thế nào cũng không biết…”
“Hồng Lãng câm miệng!” Thẩm Dịch quát khẽ nói: “Việc này không liên quan tới họ!”
“Thế nhưng Thẩm Dịch…”
Thẩm Dịch đã rống giận: “Ta nói không liên quan tức không liên quan, ngươi muốn nghi vấn quyết định của ta?”
Hồng Lãng há to miệng, rốt cục rất không tình nguyện lui ra, chỉ là lúc lui xuống vẫn không quên hung hăng trừng mắt bốn người nọ.
Mặc dù hắn không tài nào hiểu nổi tại sao Thẩm Dịch phải giữ gìn bốn người này như vậy, nhưng hắn cũng không dám làm trái ý Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch đã thấp giọng nói: “Chuyện này không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh có quan hệ đến ai, cho nên ta sẽ không tùy tiện hoài nghi người nào, vừa rồi lời Hồng Lãng nói, mọi người coi như chưa từng nghe thấy, đã rõ cả chưa!”
“Rõ!” Tất cả thành viên đội Đoạn Nhận đồng thời trả lời.
Tang Tam Tát hừ lạnh: “Ngươi nói dễ nghe thật, nếu đội viên ngươi đã không tín nhiệm chúng ta, chúng ta đây…”
Không đợi gã nói xong, Thẩm Dịch đột nhiên ngắt lời nói: “Đạn Xuyên Giáp!”
Theo một tiếng này vang lên, hắn đột nhiên quay người tung cước, một cước này vừa gấp vừa nhanh, đá ngay vào mặt Tang Tam Tát, ba người còn lại của đội Long Nha chưa kịp phản ứng, Thẩm Dịch đã chĩa Xạ Nguyệt vào trán Tang Tam Tát, giận dữ hét: “Cho các ngươi hai lựa chọn. Một: Tiếp tục bảo trì tín nhiệm lẫn nhau, mọi người còn là người một nhà. Hai: Không tín nhiệm nữa, mỗi người đi mỗi ngả, để ngăn ngừa sinh ra hậu hoạn, ta hiện tại liền động thủ giết người. Ba giây đồng hồ cân nhắc, một, hai…”
Hoàng Thiên Ngưỡng kêu to: “Tín nhiệm!”
Thẩm Dịch nhìn xem Lý Kiên Nhận và Hoằng Dận.
“Tín nhiệm.”
“Tín nhiệm.”
Tang Tam Tát rất không tình nguyện hừ một tiếng: “Tín nhiệm…”
“Rất tốt!”
Thẩm Dịch thu súng lui về, lúc đi qua bên người Hồng Lãng, dùng tiếng Faa nói một câu: “Lần sau ngươi lại xúc động làm hỏng việc, ta nhất định sẽ vá miệng của ngươi!”
“Biết rồi sếp!”
“Vậy trước tiên ngẫm rõ ràng ngươi đến cùng phạm phải lỗi gì! Quỷ tha ma bắt!”
Hồng Lãng cúi thấp đầu: “Ta biết, đại chiến sắp tới, chế tạo nội chiến, suy yếu thực lực…”
Hắn nói đến phần sau, thanh âm đã hạ thấp xuống.
Mặc dù Hồng Lãng đầu óc đơn giản, thế nhưng cuối cùng cũng không phải chân chính đần, có ngốc cũng nhận ra được vì sao Thẩm Dịch muốn duy hộ bốn người bọn họ.
Đám mạo hiểm giả xông tới có mười bốn người, bên bọn họ có mười người, nhân số tuy ít hơn bốn người, nhưng thực lực chưa hẳn kém bao nhiêu. Hồng Lãng dưới tình huống không có chứng cớ lại đi chỉ trích bốn người Hoàng Thiên Ngưỡng, khoan nói rốt cuộc có phải bọn họ làm hay không, nếu vì vậy mà đẩy bốn người đối phương về phía mặt đối lập, rất dễ dàng tạo thành cục diện sáu chọi mười tám, như vậy thực lực sẽ cách biệt rất lớn.
Dù cho thật là bọn họ làm, vậy thì càng phải làm bộ không biết, đợi đến chiến đấu tùy thời làm khó dễ, chế tạo cơ hội. Có lẽ hậu quả vẫn là thất bại, nhưng ít ra còn có khả năng đào tẩu và đánh chết “phản đồ”.
Vô luận cân nhắc từ góc độ nào, dưới tình huống không có chứng cớ thiết thực lại công nhiên chỉ trích “minh hữu” đều là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, cho dù bọn họ hiềm nghi lớn đến đâu.
Hồng Lãng vừa kích động nhảy ra liền đẩy vấn đề nổi lên mặt nước, khiến Thẩm Dịch không thể không lập tức áp dụng thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp bốn người. Hắn cũng biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả cực kỳ nát bét, nhưng ở thời điểm chiến đấu sắp triển khai, hắn đã không còn nhiều thời gian để trấn an từ từ —— giải quyết bằng bạo lực có lẽ không phải thủ đoạn tốt nhất, nhưng khẳng định có hiệu suất cao nhất.
Mặc kệ về sau có phiền toái gì, ít nhất đầu tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cũng may hiện tại uy vọng của hắn cực cao, lời nói ra, người khác không dám đơn giản không nghe.
Chỉ là nếu chẳng may đội Đoạn Nhận lâm vào nguy cấp toàn diện, như vậy liền khó nói được rồi.
“Bây giờ nên làm thế nào?” Kim Cương đã sớm ý thức được vấn đề trước Hồng Lãng.
“Chỉ cần không cách nào xác định chúng ta tất bại, bọn hắn sẽ không dám dễ dàng phản bội, cho nên trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng! Bất quá trước đó cần phải chào hỏi với La Hạo một tiếng… Bảo hắn đợi thêm chút thời gian ở bên trong.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]