Vừa xông vào sào huyệt, ánh sáng bốn phía đột nhiên trở nên lờ mờ.
Vốn là thế giới ồn ào náo động thoáng cái đã an tĩnh lại, bầy kiến thợ vòng ngoài cũng đình chỉ truy đuổi.
Thẩm Dịch dừng xe mô-tô nhìn kỹ bốn phía một lượt.
Đây là một sơn động mê cung to lớn, chí ít có hơn mười nhánh thông đạo, cuối mỗi nhánh đều đen kịt một màu.
Trên mặt đất có một tuyến dây bạc như ẩn như hiện đi vào một nhánh trong số đó, đúng là ong dẫn đường lưu lại.
Thẩm Dịch trước tiên thu hồi xe mô-tô, đã lọt vào bên trong ổ kiến, xe mô-tô cũng không còn cần thiết nữa.
Sau đó hắn nói vào micro: “Vào được rồi.”
Đầu bên kia micro truyền đến tiếng súng pháo mơ hồ, xem ra đang đánh túi bụi.
Lãnh chúa hét lớn: “Có gặp phải quân chặn đường hay không?”
“Không có, thoạt nhìn tộc đàn kiến đen phân công nghiêm mật, mỗi con kiến đều có khu vực thủ hộ của mình. Kiến lính cửa động bị dẫn đi rồi, nơi đây đã mất đi sức mạnh thủ hộ, đám kiến thợ cũng không tiến vào.”
“Quá tuyệt vời!” Công binh kêu to: “Giờ lập tức đi tìm luôn hay sao?”
“Đương nhiên.”
Thẩm Dịch trả lời.
Hắn lấy ra ong trinh sát điện tử từ Huyết Tinh văn chương, rồi thả bọn nó bay đi.
Tổng cộng hai mươi con ong trinh sát điện tử chui vào các nơi trong thông đạo.
“Zeus, chuẩn bị tiếp thu tư liệu, toàn bộ quét hình xuống tất cả tình huống nơi đây, truyền thâu cho Hera.”
“Rõ, hiện đang tiếp thu tin tức.”
Ong trinh sát điện tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2047121/chuong-307.html