Trên đường trở về, xe lái rất chậm.
Thẩm Dịch nãy giờ không nói gì, làm như đang tự hỏi, mấy người Lãnh chúa cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy hắn.
Một hồi lâu, hắn đột nhiên nói: “Tham mưu.”
“Có em.”
“Em làm thế nào bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc vậy?”
“Anh thấy hứng thú với nó à?”
Thẩm Dịch xuất ra dây chuyền Ánh Sao ném vào tay tham mưu, tham mưu la hoảng: “Thì ra anh cũng có một cái… A, anh vẫn chưa bỏ niêm phong nó.”
“Không tìm được manh mối bỏ niêm phong.” Thẩm Dịch cầm trở về dây chuyền Ánh Sao.
Tham mưu thở dài: “Kỳ thật, muốn bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc, rất đơn giản.”
“Ừ?”
“Có ba phương pháp.” Tham mưu trả lời: “Vừa tiến vào khu vực đối ứng cấp bậc của trang bị, ví dụ như anh tiến vào độ khó cấp bốn, trực tiếp có thể cầm nó đi cửa hàng dùng tiền bỏ niêm phong, chỉ cần một nửa giá tiền là có thể đạt được nó.”
“Nhưng khi đó đã không còn ưu thế đẳng cấp chênh lệch.”
“Đúng vậy, biện pháp thứ hai chính là giết chết một hung thú cùng độ khó, dùng máu của nó có thể rửa đi phong ấn, nhưng không phải cái loại hung thú sống thành đàn.”
“Vậy còn không bằng tiến vào độ khó cấp bốn.” Thẩm Dịch thở dài nói: “Thoạt nhìn trang bị vẫn lạc chính là đô thị bày ra để chơi chúng ta, cố ý cầm thứ tốt trêu ngươi chúng ta, để chúng ta si mê nó, điên cuồng vì nó, chẳng khác gì lấy dây câu treo củ cà rốt phía trước con lừa, dẫn dụ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2047116/chuong-302.html