Mười chiếc phi cơ trực thăng đã tiếp cận không phận trung tâm sửa chữa.
Kim Cương mở đầu với một cú chỉ tay, hai chiếc trực thăng tự cụng đầu. Có điều ngay trước khi chúng nó đụng nhau, tất cả T-750 vậy mà đồng thời nhảy xuống.
Hai chiếc máy bay trực thăng trên không nổ thành hai quả cầu lửa to lớn, xác vụn bay lả tả, nhưng lại không có T-750 nào bị thương.
Chúng đồng loạt chạy nước rút, phóng tới cửa lớn trung tâm sửa chữa.
Mắt Kim Cương có chút thẳng: “Móa nó, thực sự thông minh hơn cả Hồng Lãng a. Nếu đổi thành T6 thông thường, ở đâu sẽ biết chủ động nhảy xuống.”
Hồng Lãng tức giận xông lại, nâng đại liên điên cuồng bắn phá ra ngoài: “Tát vỡ mồm bây giờ, chẳng lẽ lão tử ở phía trên cũng không biết nhảy xuống sao?”
Kim Cương không để ý tới hắn, chỉ kêu với Chu Nghi Vũ: “Còn không lôi bé bự của ngươi ra, cho chúng nó nhìn xem chút lợi hại, đừng để chúng nó bay đến đỉnh đầu chúng ta đẻ trứng!”
Chu Nghi Vũ một mực ngồi trên bờ vai Kẻ Thu Gặt, nghe được lời Kim Cương, cười nói: “Được, thử nhìn Kẻ Thu Gặt đối phó T-750 là kết quả gì đi.”
Hắn nắm lấy tấm vải dầu, mạnh mẽ tung người lên, cả người mượn lực từ trên cao phiêu nhiên rơi xuống, vải dầu được kéo ra, một gã thiếp giáp không lồ dần dần hiển lộ thân thể cao lớn của nó. Trọng pháo to oành đặt trên vai, họng pháo đối diện ngay phía trước.
“Nổ súng!” Chu Nghi Vũ kêu to.
Một phát trọng pháo đánh thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-vu-trang/2046963/chuong-149.html